Liên ngay sau đó, Lục Vĩnh Thành bước ra khỏi xe, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cúi người cho đến khi chiếc xe biến mất sau những tán cây.
Trên xe, Vương Tuấn Dương ngả người ra phía sau ghế, mắt đăm chiêu suy nghĩ môi mỏng đẹp đẽ hơi cong lại, không nói gì.
Từ trên ghế lái, Tiểu Trương vừa lái xe vừa liếc nhìn ông chủ của mình qua gương chiếu hậu rồi rụt rè hỏi: “Cậu chủ! Chúng ta đi đâu ạ?”
Vương Tuấn Dương không mở mắt ra.
Điểm giao giữa hai lông mày vẫn nguyên một vẻ ưu tư, anh đưa tay lên phất phất một cái nói: “Đến nhà Lăng Hạo Khiêm.Đã đến lúc chúng ta cần nghe anh ta nói chuyện rồi”
Tiếu Trương nhăn mặt lại.
Đột nhiên cảm thấy một dự cảm xấu.
Lăng Hạo Khiêm và Tiểu Trương anh là hai người đã theo sau Vương Tuấn Dương từ rất lâu rồi.
Trong lòng Tiểu Trương luôn coi người đàn ông này giống như một người anh em thân thiết.
Vậy nhưng sự việc xảy ra ở phía Nam thành phố hôm trước thật sự khiến anh cũng rơi vào nghi ngờ.
Tùy Tiểu Trương không chắc ông chủ của mình tìm gặp hai người nhà họ Cao có mục đích gì.
Nhưng qua cách ông chủ Vương Tuấn Dương của mình xử lý mọi việc, anh ta có thế nhận ra rằng nhiệm vụ này chưa từng giao cho Lăng Hạo Khiêm.
Vậy thì người chiến hữu này lại trở thành mục tiêu vây hãm của mấy người lạ mặt hôm đó sợ rằng lý do đằng sau thật không đơn giản.
Tiểu Trương lặng lẽ quan sát biểu hiện của Vương Tuấn Dương từ gương chiếu hậu.
Không khó để anh nhận ra rằng sự thất vọng trên khuôn mặt ông chủ của mình, Tiểu Trương nín thinh không dám nói gì cả.
Anh ta vẫn tiếp tục lái xe.
Vương Tuấn Dương ngồi phía sau mắt vẫn nhắm nghiền.
Đột nhiên cất tiếng hỏi: “Tiểu Trương! Cậu không tò mò tại sao hôm đó tôi lại ở nhà họ Cao hay sao?”
Trong vô vàn những câu hỏi đây là câu hỏi mà Tiểu Trương không ngờ nhất.
bởi vì Vương Tuấn Dương này từ xưa đến giờ hành sự chưa bao giờ nói lý do cho người khác.
Nhiệm vụ của ai chỉ người đó biết, tuyệt đối không tiết lộ ra.
Một khi tự ý tiết lộ cho người khác tức là vi phạm quy định của Vương Tuấn Dương.
Lúc đó thì hậu quả phải tự mình gánh chịu.
Điều này nó đã được đưa vào quy định rồi chỉ vậy thì có lý do gì để Vương Tuấn Dương phải hỏi anh ta đâu.
“Cậu chủ! Tôi không đám tò mò.”
Tiểu Trương cân nhắc hồi lâu rồi cất tiếng trả lời.
“Là không dám chứ không phải là không muốn đúng không?”
Vương Tuấn Dương cong môi mỏng hỏi.
Tiếu Trương giật cả mình.
Bàn tay đặt trên vô lăng cũng hơi run.
Vương Tuấn Dương không tự nhiên mà lại trở thành nỗi khiếp sợ của rất nhiều gia tộc lớn.
Từ ngày xuất hiện Hạ Cẩn Mai, dù không ai nói ra nhưng trong lòng đều thấy tính cách của anh dịu đi tám phần.