Vương Tuấn Dương cười lớn.
“Không được! Trở về phải cho em biết tay mới được!”
Nói xong câu này anh quay sang phía Hạ Cẩn Mai nâng cằm cô lên, anh thậm chí không thèm bận tâm đến xung quanh có ai liền cúi xuống hôn cô.
“Anh..”
Hạ Cẩn Mai tranh thủ lúc anh hơi buông lơi, có chút không khí kêu một tiếng.
Nhưng ngay lập tức bờ môi cô lại bị lấp đầy và một cái hôn gấp gáp hơn.
Môi anh trượt xuống.
Hạ Cẩn Mai đã trở nên quen thuộc hơn với tiếp xúc thân thể này của Vương Tuấn Dương, nếu như không muốn nói là chính cô cũng có chút rung cảm trong lòng.
Hạ Cẩn Mai lúc này hoài nghi chính mình, hoài nghi bản thân tại sao lại ngu ngốc lao vào một mối quan hệ không biết sẽ đi đâu về đâu như vậy.
“Em thích tôi, phải không?”
Vương Tuấn Dương ngừng hôn, dừng ở bên tai Hạ Cẩn Mai cắn một cái rồi cất tiếng nói.
Hạ Cẩn Mai lặng đi.
Chính cô cũng sợ hãi vì câu nói này của anh.
Sợ vì anh đã nói trúng tim đen, lại sợ bản thân đưa mình vào mối quan hệ chính mình rồi sẽ rơi vào đau khổ như đã từng ngu ngốc một lần.
“Anh nghĩ quá nhiều rồi”
Hạ Cẩn Mai nuốt nước bọt xuống, lẩn tránh cái nhìn của Vương Tuấn Dương rồi cất tiếng.
Vừa vặn lúc này xe dừng ở cổng biệt thự, Hạ Cẩn Mai vội vã mở cửa trước cả khi Lục Vĩnh Thành xuống làm nhiệm vụ của minh.
Cô chạy vội vào bên trong nhà, tìm một góc nào đó vắng người để giấu đi cảm xúc thật của chính mình.
Vương Tuấn Dương trên xe cũng không vội xuống, anh cong môi nói với Lục Vĩnh Thành: “Chú Lục, giúp tôi điều tra nguyên nhân thật sự cô ta lựa chọn ở lại đây.
Một phụ nữ không có gì trong tay sẽ lựa chọn ở bên một người có tiền, điều đó dễ hiểu nhưng giữa hai người có địa vị ngang nhau, một người lành lặn, một người tật nguyền thì lựa chọn này thật không đơn giản”
Lục Vĩnh Thành nghe Vương Tuấn Dương nói không nhịn được nhăn mặt lại.
Thật tình, không thể nào thay đổi được sự đa nghỉ tồn tại sẵn như con rằn độc trong người Vương Tuấn Dương.
Nhiều năm như vậy anh vẫn chẳng thay đổi.
Và Hạ Cẩn Mai lại thật đen đủi khi luôn đứng giữa sự nghi ngờ của anh.
“Cậu chủ.
Tôi biết rồi ạ”
Lục Vĩnh Thành đáp nhanh.
Ông định xuống xe mở cửa cho Vương Tuấn Dương nhưng anh đã cất tiếng nói: “Chú về trước đi, tôi và Tiếu Trương đi có chút chuyện.”
Lục Vĩnh Thành gật đầu xác nhận: “Vâng! Tôi biết rồi ạ!”