Tiểu Trương sợ bản thân mình bị nghi ngờ.
Vương Tuấn Dương rất đa nghi.
Một khi anh có ý nghi ngờ thì thật sự là chuyện lớn.
Giết nhầm còn hơn bỏ sót, số phận của người đó nhất định thê thảm.
Đó chính là lý do mà Tiểu Trương giật mình đến lúc run cả tay lái.
“Cậu chủ tò mò là bản tính của con người! Nhưng phàm là con người thì sẽ bị chi phối bởi chuẩn mực đạo đức và quy luật sinh tôn.
Có những lúc bản năng phải nghe lý trí.
Tuyệt đối không được hành động theo bản năng!”
Tiểu Trương nghĩ ngợi hồi lâu rồi cất tiếng nói.
Nếu lúc này mà im lặng thì thật sự không phải là một lựa chọn khôn ngoan.
“Nói hay lắm!”
Vương Tuấn Dương cất tiếng tán thưởng.
Thật ra thì chẳng ai đoán biết được suy nghĩ của anh lúc này.
Thôi thì đành liệu cơm gắp mắm thôi.
Xe cuối cùng cũng dừng ở chung cư cao cấp.
Nơi đây chính là nhà của Lăng Hạo Khiêm.
“Cậu chủ đã tới rồi ạ!”
Tiểu Trương dừng xe trước sảnh, cất tiếng thông báo.
“Nhanh như vậy à?”
Vương Tuấn Dương cong môi nói: “Chúng ta lên thăm nhà thôi!”
Cánh cửa thang máy bật mở.
Vương Tuấn Dương lập tức điều khiển xe lăn bước vào.
Khi Tiểu Trương bấm thang máy, cánh cửa khép lại, Vương Tuấn Dương ngước mắt nhìn lên, ngay lập tức nhận ra phía thang máy đối diện có người bước ra khỏi đó.
Môi anh cong lên: “Quả nhiên…”
Tiểu Trương có chút tình động không biết là Vương Tuấn Dương muốn ám chỉ điều gì.
Anh đánh bạo cất tiếng hỏi: “Thưa cậu chủ có vấn đề gì không ạ?”
Vương Tuấn Dương đưa tay phất một cái, nhìn vào cái bóng ảnh của người vệ sĩ thân cận thông qua sự phản chiếu trên tấm gương của thang máy mà nói: “Không vội, cậu sẽ biết ngay thôi!”
Tiểu Trương không dám hỏi thêm gì nữa.
Lúc này cửa thang máy cũng đã lên đến điểm cần đến.
Tiểu Trương đẩy chiếc xe lăn của Vương Tuấn Dương đi ra.
Cả hai bước đến cánh cửa phòng của Lăng Hạo Khiêm.
“Cậu bấm chuông đi!”
Vương Tuấn Dương nhàn nhạt nói.
Tiếu Trương y lệnh làm theo.