Kiêu Chính Minh lại còn đi điều tra nhân khẩu nhà họ Vương sao? Anh ta đúng là chán sống rồi.
Vương Tuấn Dương nheo mắt, cười khểnh một cái.
“Hừ.
Thể thì sao chứ? Hạ Cẩn Mai định sẵn là người phụ nữ của Vương Tuấn Dương.
Đừng có một ai có bất kỳ suy nghĩ quá phận nào”
Vương Tuấn Dương nói câu này thì kéo tay Hạ Cẩn Mai lại, mắt nhìn cô rồi nói: “Em yêu, có phải giữa chúng ta còn có một tiểu bảo bối rồi không?”
Hạ Cẩn Mai hoảng hồn.
Vương Tuấn Dương lại có thể thừa nhận chuyện này? Tại sao anh lại thừa nhận chuyện này? Không lẽ anh biết cô đã sớm phát giác cậu chủ nhỏ là con cô rồi sao? Hạ Cẩn Mai sợ đến độ không biết phải nói gì, mặt ngơ ra.
Kiêu Chính Minh sau phút kinh động, liếc thấy phản ứng của Hạ Cẩn Mai thì bật cười.
“Ha ha.
Cậu chủ Vương, muốn nói dối thì cũng không cân làm đến thế chứ? Anh đang làm cho cô Hạ đây sợ rồi thấy không?”
“Không.
Anh ấy nói đúng.
Chúng tôi có một đứa con”
Hạ Cẩn Mai đột nhiên cất tiếng khiến cho Kiêu Chính Minh sượng cả mặt.
Mà lời cô nói cũng làm Vương Tuấn Dương bất ngờ.
Anh nheo mắt nhìn cô một cái.
“Xin mời cậu Kiều tự trọng.
Tôi đưa mẹ của con tôi trở về trước.”
Vương Tuấn Dương cong môi nói, đưa tay kéo tay Hạ Cẩn Mai đi.
Hạ Cẩn Mai không biết bản thân đã ra xe bằng cách nào, chỉ thấy chính mình lúc lên xe thì bâu không khí ở đó như là ở trong hầm bằng vậy.
Vương Tuấn Dương một bên nín thỉnh không nói gì, còn nhìn cô bằng một cái nhìn quỷ dị.
“Sao anh nhìn tôi như vậy?”
Hạ Cẩn Mai mím môi hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng để triệt để kiểm chứng nghi ngờ trong lòng mình.
Vương Tuấn Dương thấy cô nói như vậy thì khóe môi hơi nhếch lên, nụ cười phức tạp nói: “Em cũng to gan lắm.
Tôi chỉ là tò mò, một người như Kiêu Chính Minh gia thế giàu có, còn rất đẹp trai, nhất là không tật nguyền giống như tôi, có thể vì em mà đối đầu với tôi, người như vậy sao em không bám lấy mà quay lại thừa nhận rằng là người phụ nữ của tôi? Còn nói là mẹ của con trai tôi nữa?”
Hạ Cẩn Mai vừa nghe đã hiểu rằng Vương Tuấn Dương lúc nãy chỉ là tùy tiện nói mà thôi.
Hoặc là anh đang thử lòng chính cô, muốn cô tận miệng nói ra việc mình đã sớm phát giác thân thế của con trai cô.
Người đàn ông trước mặt này thật sự rất khó hiểu khiến cho Hạ Cẩn Mai không biết thế nào mà lần.
“Sao hả? Sao lại ngơ ra như thế? Không lễ lúc này hối hận rồi à? Tôi nói trước nếu chọn để bên tôi thì cả đời này em sẽ phải ăn chay đây”
Vương Tuấn Dương vừa nói câu này vừa nháy mắt một cái tỏ ra thần bí và trêu ngươi.
Hạ Cẩn Mai biết đối phương muốn ám chỉ cái gì.
“Hừm. Đầu óc anh thật là đen tối. Không lẽ anh vã quá thành ra ám ảnh tâm lý rồi à?”
Hạ Cẩn Mai cũng cất tiếng trêu chọc.