“Đừng gạt anh. Anh hỏi thì tốt nhất em nên ngoan ngoãn trả lời thành thật” Cả người anh bị bao trùm bởi sự giận dữ.
Gổ tay bị anh năm chặt đã có chút đau nhức.
Cơ thể cô run lên, anh híp mắt lại: “Hay là không muốn nói? Hả?”
“Ngày bé bị Cố Lan Tâm đẩy xuống hồ, nên mắc chứng sợ nước sâu, được chưa?” Cố Tiểu Mạch cắn môi, cô vốn không muốn nhắc tới Cố Lan Tâm trước mặt anh. Vừa nói xong, cô dứt khoát hờn dỗi nhìn sủi cảo mà không nhìn anh nữa.
Mộ Bắc Thần khẽ giận mình, nỗi bực tức trong người tự nhiên biến mất.
Tay nằm cổ tay cô cũng chậm rãi buông lỏng, khóe môi anh nhếch lên, lạnh giọng hỏi ngược lại: “Ngày bé cô ta thường bắt nạt em à?”
Cố Tiểu Mạch ngạc nhiên: “Anh, anh muốn làm gì?”
“Giúp em báo thù, được không?”
“Đó là chuyện ngày bé rồi”
Mộ Bắc Ngật xích gần lại, hô hấp ấm nóng nhanh chóng xẹt qua cổ.
Cố Tiểu Mạch chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng của Mộ Bắc Ngật.
Bên trong là đồ bơi còn lại trống trơn. Anh đột nhiên đến gần như vậy, khiến cơ thể không khỏi run lên.
Cố Tiểu Mạch cắn chặt môi, anh biết rõ điểm nhạy cảm của cô, suy nghĩ cách hành hạ cô!
Đôi môi mỏng của Mộ Bắc Ngật khẽ nhếch: “Sau khi lớn lên, tôi không phải lúc nào cũng ức hiếp em, hay đuổi em ra khỏi nhà họ Cố đúng không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Tiểu Mạch ngẩn ra. Trên khuôn mặt nhỏ ửng hồng một cách mất tự nhiên. Anh luôn có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của Cố Lan Tâm.
Không đúng.
Cố Tiểu Mạch đột nhiên hỏi đâu ra đó: “Mộ Bắc Ngật, anh phát hiện ra mình không yêu Cố Lan Tâm từ khi nào? Dù sao, nghỉ ngờ người yêu mình giở trò với người khác, hình như không ổn lắm”
Cô chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi, nhưng không ngờ sắc mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm lại, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
Gì vậy cha mạ! Cô đâu có hỏi vấn đề gì đao to búa lớn, tại sao lại dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô chằm chăm như kiểu sắp ăn thịt cô đến nơi thết Trong đầu Cố Tiểu Mạch vẽ lên một bộ phim tâm lý tình cảm. Trên mặt thì không cam lòng yếu thế nhìn, trừng lại Mộ Bắc Ngật. Mắt của anh không lớn bằng mắt cô đâu nhé!
Mộ Bắc Ngật gần như nghiến răng nghiến lợi nói rõ từng câu từng chữ: “Ai nói tôi yêu cô ấy?”
“Năm năm qua”
“Nếu cô ấy không phải là người thay thế, năm năm qua tôi nhìn còn chẳng thèm nhìn. Cố Tiểu Mạch, tức giận, oán hận, ghét tôi cũng được thôi, đừng chiến tranh lạnh với tôi, được chứ?”
Mộ Bắc Ngật chuyên chú nhìn Cố Tiểu Mạch, nhẹ nhàng mở miệng, ôn nhu giống như nước chảy.
Chỉ một thoáng đó thôi, Cố Tiểu Mạch thần sắc hốt hoảng, mắt chớp có vẻ hơi sợ hãi, sau đó cố tránh ánh mắt của Mộ Bắc Ngật. Ngay khi mắt khẽ liếc hé, điện thoại của Mộ Bắc Ngật lại vang lên lần nữa, phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.
Mộ Bắc Ngật thấp giọng nguyền rủa, khó chịu bắt máy: “Có chuyện gì?
“Giám đốc Bắc Ngật, bác sĩ đã hẹn xong rồi. Hôm nào đó, anh có thể đưa bé đến khám. Mặc dù việc cấy ghép tủy xương rất thường gặp, nhưng anh vẫn nên thận trọng một chút. Giám đốc Bắc Ngật, anh cần…”
Hai người vốn ở rất gần nhau, giọng Dịch Bách truyền đến từ loa điện thoại, đủ để khiến Cố Tiểu Mạch nghe rõ.
Mộ Bắc Ngật nhíu mày, lạnh giọng nói: “Đợi lát nữa nói tiếp”
Anh nhanh chóng ngắt điện thoại. Khuôn mặt của Cố Tiểu Mạch đờ đẫn, ánh mắt có chút hốt hoảng. Cô chậm rãi quay đầu lại nhìn Mộ Bắc Ngật, mãi một lúc mới ấp a ấp úng nói: “Anh.”
“Em ngạc nhiên làm gì? Nghĩ tôi không biết xấu hổ còn muốn lấy chuyện này để lấy lòng em hả? Việc phẫu thuật cho con gái tôi có thể được đưa lên chương trình nghị sự, đừng sợ tôi không bằng lòng, bảo.
tôi làm tôi đều tất cả” Mộ Bắc Ngật nhàn nhạt nói.
Anh không giống một người có thể nói về tình yêu, nhưng anh vừa thật sự nói ra lời tâm tình.