Nám Nám ngoan ngoãn gật đầu, lập tức nhìn về hướng đi của chú lợi hại và mẹ Nấm.
Mộ Bắc Ngật nhíu chặt lông mày, làn da của cô trắng nõn, trên mặt vẫn còn dính bọt nước, hai mắt nhắm chặt, ôm vào ngực vô cùng nhẹ nhàng. Nhưng anh vừa nhớ tới tình huống vừa nấy thì tức giận liền lan tràn trong mắt.
Ở trong nước mà lại không có ý thức sinh tồn, nếu anh phát hiện muộn một chút thì xảy ra chuyện lớn rồi.
Sắc mặt anh vô cùng khó coi, đi thẳng về phòng ngủ đặt cô lên giường.
Bệnh trầm cảm…
Cố Tiểu Mạch, bây giờ em vẫn còn sợ hãi? Sợ lúc nào cũng sẽ mất đi Nám Nám?
Mộ Bắc Ngật chống tay ở giường hồi lâu mới đứng dậy cầm điện thoại gọi cho Dịch Bách: “Liên hệ bác sĩ chuyên gia, hẹn trước ngày kiểm tra thể trạng tôi và Nám Nám để xem có thể nhanh chóng làm phẫu thuật ghép tủy không”
Dịch Bách không biết chuyện gì, nghe vậy thì lập tức nói: “Tổng giám đốc, tôi biết anh sốt ruột cho Nám Nám, nhưng không phải cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng. Bây giờ Nám Nám đang nguy kịch sao, có cần chuẩn bị xe..”
Dịch Bách lắm mồm, luyên thuyên một tràng. Anh liền trực tiếp ngắt lời: “Nói nhiều thế làm gì?”
Dịch Bách bị quát thì như mèo nhỏ: “Tổng giám đốc… tôi sẽ nhanh chóng tìm ba ruột của Nám Nám, anh đừng khẩn trương như vậy”
“Mau chóng đặt lịch hẹn đi rồi gửi tin nhắn cho tôi”
Một câu nói xong không để cho Dịch Bách có cơ hội đáp lời, anh liền cúp điện thoại.
Đợi đến khi Mộ Bắc Ngật đi ra khỏi phòng, Nám Nám đang cuộn mình trên ghế sô pha, đôi mắt sũng nước.
“Nám Nám sao thế?”
“Chú lợi hại, vịt con đi mất rồi, Nám Nám không vớt được vịt con”
Mộ Bắc Cẩn xoa đầu bé: “Để chú đi tìm”
Sau nửa tiếng, Mộ Bắc Ngật mới kết thúc cuộc chiến với con vịt nhỏ rất không ổn định trong nước, nếu bơi mạnh, con vịt nhỏ sẽ bị lật, nếu chiếc vòng rơi xuống vực thì càng rắc rối hơn.
Anh chỉ có thể kiên nhẫn đấu tranh với con vịt.
Mộ Bắc Ngật sắc mặt tối sầm, nhéo một chút con vịt, tự lẩm bẩm: “Phát minh đểu gì không biết, ở trong nước không ổn định được”
Lần nữa trở về khách sạn, Nám Nám đã tắm xong: “Chú lợi hại, cầu hôn ở bể bơi thất bại, chúng ta làm gì tiếp đây?”
“Đúng rồi, chú lợi hại, Nám Nám lại có một kế” Nám Nám chớp chớp mắt, thì thầm bên tai anh.
Cố Tiểu Mạch chìm vào giấc ngủ và ngủ đến tận chiều, khi trời đã nhá nhem tối bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại một tia sáng le lói.
Cô xoa xoa đầu, ngồi dậy, bàn tay vẫn đỡ trán vì choáng.
Mộ Bắc Ngật cứ như chọn giờ mà tới, Cố Tiểu Mạch vừa tỉnh lại đã ngửi thấy mùi sủi cảo thơm. Gô hít mũi đi nơi tỏa ra mùi đồ ăn.
“Thơm quá”
Mộ Bắc Ngật bưng đĩa sủi cảo tới, đặt lên bàn. Lúc thấy cô hoàn toàn bị mùi sủi cảo hấp dẫn thì sắc mặt càng thêm trâm xuống.
Lại dám bỏ qua anh?
Lúc cô không nhịn được thò tay bốc sủi cảo thì một cánh tay khác nắm chặt lấy tay cô. Cố Tiểu Mạch liền nghiêng đầu qua nhìn anh.
“Coi anh như không khí à? Vẫn còn giận lúc nãy anh làm chuyện đó trong hồ bơi với em?”
Môi mỏng của anh khẽ mở, giọng điệu có chút u ám.
Cố Tiểu Mạch thở hắt một tiếng: “Tổng giám đốc Mộ đừng nên nghĩ nhiều”
“Cố Tiểu Mạch, vì sao ở trong nước không biết vùng vẫy để đấu tranh sinh tôn?”
Anh tới gần, con người tối tăm không nhìn ra tâm tình gì, nhưng lại làm cho cô run rẩy.