Cố Tiểu Mạch hơi nghẹn lời, cất tất cả sự cảm động vào sâu trong lòng, ngượng ngùng nói: “Em ăn bánh sủi cảo trước”
Nhìn thấy Cố Tiểu Mạch di chuyển đũa, Mộ Bắc Ngật bất giác dán chặt ánh mắt vào đĩa sủi cảo, hết sức chăm chú nhìn cô ăn.
Mãi một lúc Cố Tiểu Mạch mới nhận ra: “Anh, anh không muốn ăn sao?”
“Tôi không đói.”
Cố Tiểu Mạch nghiêm chỉnh ăn nửa đĩa, thấy cũng lưng bụng, nên cô ngay lập tức đặt đũa xuống.
Chân mày Mộ Bắc Ngật không kìm được nhíu lại. Chiếc bánh bao.
bọc chiếc nhãn vẫn đặt trên đĩa một cách đáng thương.
“Không ăn nữa à?”
Giọng của Mộ Bắc Ngật hơi trầm, có chút không vui.
Cố Tiểu Mạch gật đầu: “Em ăn no rồi, còn thừa nửa đĩa, anh ăn đi”
“Ăn ít quá, em gầy như vậy, ăn thêm chút nữa đi.”
Mộ Bắc Ngật đột nhiên cảm thấy tâm tình mình bị Cố Tiểu Mạch làm cho tan nát tả tơi, bị nghiền ép đến tận đáy.
Cố Tiểu Mạch nhướng Em no rồi, không ăn được nữa”
“Ăn thêm một cái thôi? Nhé?”
Mộ Bắc Ngật hiếm khi cố chấp nói.
Nhìn thấy sự kiên trì của anh, Cố Tiểu Mạch mím môi, cuối cùng cũng di chuyển đũa, đối mặt với đĩa, cố gắng chọn một cái ở bên mép.
Chiếc bánh sủi cảo giấu chiếc nhãn được đặt ở giữa. Tại sao cô ấy lại lấy chiếc ở bên cạnh?
“Chờ chút đã!” Mộ Bắc Ngật gấp gáp gọi lại.
Cố Tiểu Mạch sợ đến mức tay cầm đũa của cô run lên: “Chuyện gì vậy?”
“Tại sao không chọn cái ở giữa?”
“Mấy cái này chẳng nhẽ có gì khác nhau sao? Mộ Bắc Ngật, không phải anh bỏ thứ gì vào đó chứ?” Cố Tiểu Mạch tùy tiện đáp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.
Vẻ mặt của Mộ Bắc Ngật trở nên nặng nề, cũng chẳng còn tâm trạng gì nữa: “Ăn no rồi Anh lập tức cầm nửa đĩa sủi cảo còn thừa mang ra ngoài. Dưới tầm mắt choáng váng và sững sờ của Cố Tiểu Mạch, anh bực mình rời khỏi phòng.
Mộ Bắc Ngật với đôi chân dài miên man, mặt mũi ầm trầm bước từ phòng ngủ xuống cầu thang. Đi tới phòng bếp thì bếp và bồn rửa vẫn còn ngổn ngang, mới vừa nãy Mộ Bắc Ngật dành rất nhiều thời gian ở đây làm sủi cảo…
Lúc này Mộ Bắc Ngật cũng không thèm nhìn, cầm lấy đũa, chọc.
thẳng vào chiếc sủi cảo, lấy chiếc nhãn ra, sau đó đi thẳng ra khỏi phòng bếp.
Hiếm khi ở nhà một ngày trong kỳ nghỉ, hai lần cầu hôn đều thất bại.
Vì vậy, đến ngày hôm sau, khi Dịch Bách vui vẻ đến đón giám đốc Bách Ngạn đi làm, khuôn mặt của Mộ Bắc Ngật vẫn vẻ hằm hằm. Mới sáng, thần kinh của Dịch Bách đã phải căng như dây đàn.
“Giám đốc, anh sao… Sao thế?”
“Dịch Bách, cậu đã từng cầu hôn bao giờ chưa?” Mộ Bắc Ngật im lặng một lúc, bất thình lình nhả ra một câu, quả thực dọa Dịch Bách giật mình.
Dịch Bách trợn tròn mắt, anh ta còn chưa có bạn gái, thì cưới với xin cái gì, nhưng nếu giám đốc đi cầu hôn…
“Giám đốc, anh muốn cầu hôn Cố Tiểu Mạch hở?”
Hai mắt Dịch Bách sáng ngời, lên tinh thần buôn dưa.
Mộ Bắc Ngật gật nhẹ đầu, dừng chủ đề này, trông cậy vào Dịch Bách còn không bằng trông cậy vào mình.
Lần này, anh trực tiếp đặt chiếc nhãn lên bàn làm việc. Mắt của Cố Tiểu Mạch không cận thị, không loạn, không lác, lúc nào cũng có thể nhìn thấy!