Thư Viễn xách một cái túi khá to, gương mặt rạng rỡ đẩy cha mình đi trong vườn bách thảo. Cả một khuôn viên rộng lớn có khá ít người, đa số là những người cao tuổi hay người yêu thiên nhiên đến đây, đến trưa mọi người thường tổ chức dã ngoại và cha con cô cũng vậy.
Ông Thư ngồi trên tấm thảm nhắm mắt thưởng thức cảnh đẹp và bầu không khí trong lành. Làn gió hiu hiu nhè nhẹ thổi qua lá cây phong lữ đưa hương thơm thoang thoảng.
- Thoải mái quá đi!
Thư Viễn giống y hệt cha, ở đây khiến cô được thư giãn.
- Cha ơi, cha ăn đi ạ!
Thư Viễn đưa tới một hộp cơm cô chuẩn bị sẵn đặt vào lòng ông, hai người một tuần qua hôm nào cũng gặp nhau nhưng không thiếu chuyện để nói.
- Hôm trước anh Ba có đến thăm cha, ông ấy nói con gái mình đã đạt được học bổng để du học rồi.
- Chà, em ấy giỏi thật đó! Cha lâu mới được gặp bác hẳn vui lắm!
- Phải phải, anh ấy có nhiều điều muốn kể vô cùng, nào thì tuổi này rồi muốn uống rượu nhưng sợ đau khớp, quán ăn buôn bán ngày càng đông này kia...
Ông vừa nói vừa lén nhìn con gái, ông nhớ rằng Thư Viễn từng muốn được đi Mĩ một lần khi nhìn thấy những phát minh hiện đại như xe lăn tự điều khiển, cái mà lúc ông mới phát bệnh cô đã mong muốn.
"Phải chi con gái ta có thể có điều kiện tốt như vậy..."
Nhưng rồi ông thấy Thư Viễn đang rất hạnh phúc, tạm thời ông buông xuôi được hoài nghi với lời nói của vợ chồng Từ Phiến.
"Nếu bây giờ con cảm thấy hài lòng với cuộc sống của mình thì cha mong cuộc sống cũng sẽ hài lòng với con và con được như thế này mãi!".
Ông Thư nhìn Thư Viễn đầy trìu mến, ông cảm nhận được rằng mình đang ngày càng yếu đi sau bao năm điều trị, rằng mình sẽ không thấy được nụ cười này lần nào nữa.
- Cha ơi! Cha nhìn chú sóc này nè!
Một con sóc nhỏ từ trên cây chạy xuống, nhảy lên lòng bàn tay Thư Viễn ăn hạt.
- Trời ơi, nó cưng quá!
Tiếng gọi của cô làm ngắt quãng dòng suy nghĩ của ông Thư.
- Con chờ cha, cha chụp cho con một tấm ảnh!
Ông Thư luống cuống giơ cái máy điện thoại của mình ra và chụp vội vàng vài tấm.
Chú sóc sau khi ăn hết hạt thì lại chạy đi mất. Cô lại gần ông để hai cha con cùng xem.
Đó thực sự là một bức ảnh đẹp, Thư Viễn nhìn trong tấm ảnh trông hiền dịu, nở nụ cười thật tươi cùng đôi mắt sáng nâng chú sóc trên tay.
- Phụt! Hahaha!
- Hahaha....h...
Hai người lướt đến cái ảnh thứ ba thì Thư Viễn không nhịn được cười mà muốn ngã quỵ, ông Thư cũng vì quá kích động mà bị ngắt quãng. Vì chụp vội vàng mà chiếc điện thoại như được đặt vào máy khoan rồi bấm máy. Tất cả mọi sự vật trong đó tạo thành một vệt dài đầy sắc màu và chẳng thể nhận ra cái gì. Ông Thư và cô được một tràng cười mãi mới dứt được, ông quyết định không xoá tấm ảnh để giữ lại làm kỉ niệm.
- Cha bây giờ có vẻ khoẻ hơn, cha muốn thăm nơi con đang ở một chút.
- Vậy cha chờ con một chút ạ.
Ông Thư muốn xem nơi Thư Viễn đang sống để lòng ông có thể yên tâm hơn phần nào.
Cô sau đó đã gọi điện thoại cho quản gia Uân, xin phép Dịch Phong để mình đưa cha về vì chưa chắc anh đã muốn ông gặp mình với tình trạng hiện giờ. Bất ngờ là Từ Dịch Phong đã đồng ý và bảo cô về.
- Con đưa cha về ngay đây!
Ông Thư bị choáng ngợp trước sự to lớn của Hồng Thao, những căn biệt thự thế này ông mới chỉ thấy trên phim, không nghĩ có ngày sẽ được đón vào như vậy.
- Chúng con chào bác ạ!
Nhiều người làm đã đứng sẵn ở đó để chào đón ông. Ông Thư ngại ngùng vẫy vẫy bàn tay gầy chào lại. Mọi người đều khá quý mến ông ngay từ lần đầu gặp vì tính cách giống hệt với Thư Viễn. Cô đưa ông đi xung quanh rồi ngồi lại phòng khách thưởng trà.
- Con chào cha.
Từ Dịch Phong sử dụng xe tự điều khiển đi ra vì tay anh đã hoạt động được.
- Chào con.
Ông Thư ngỡ ngàng nhìn người con rể trước mặt, một người hiện không khác tình trạng của ông là bao, phải nói là tệ hơn thế.
- Chuyện gì đã xảy ra với con vậy?
- Có một tai nạn xe đã xảy ra với chúng con nên con thành ra thế này còn vợ con bị thương ở tay.
Từ Dịch Phong điềm đạm kể lại câu chuyện, anh luôn giữ một cách nói chuyện tôn trọng và đầy tình cảm với ông Thư vì dẫu sao đây cũng là bậc cha mẹ của anh.
Ông Thư lúc này cuối cùng cũng biết tại sao một thời gian con gái ông không thể đến thăm mà chỉ nói chuyện qua điện thoại. Ông vốn nghĩ Thư Viễn có thể nương tựa vào lần gặp Dịch Phong nhưng không nghĩ mọi chuyện lại thế này. Nhưng đây là người mà cô yêu nên ông chỉ mong mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp.
- Con hãy cố gắng luyện tập chăm sóc sức khỏe nhé! Ta mong con mau hồi phục.
- Con cảm ơn cha. Cha cũng vậy ạ.
Ông Thư trước khi về nắm lấy tay Thư Viễn, ông nhỏ nhẹ nói với con:
- Con gái, cố lên!
- Anh ấy khoẻ nhanh lắm đó cha. Dịch Phong là một người mạnh mẽ mà!
Ông rời đi khi trong lòng gỡ rối được sợi dây lo âu nhưng lại bị bó chặt trong mớ lo âu khác mới xuất hiện.