Vị Sếp Độc Miệng Của Hứa Trợ Lý

Chương 9: Cơn say, những bức ảnh kinh khủng và người bạn bỏ trốn



 

Không cẩn thận uống say.

Sếp đưa tôi về phòng.

Vừa nôn một trận, sếp đến cởi áo khoác của tôi, tôi ôm chặt, diễn sâu: “Anh muốn làm gì, đồ dê xồm, tôi thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục.”

Sếp mặt đen xì: “Thôi đi, dù cô có nhảy múa lột đồ trước mặt tôi, tôi cũng chẳng thèm ngoái đầu lại.”

Tôi: "..."

 

Sếp tận tâm cởi áo khoác đầy mùi nôn của tôi ra, rồi vào phòng tắm vắt khăn mặt, lau mặt cho tôi.

Tôi cười híp mắt nhìn sếp: “Sếp, anh như này, giống mẹ em quá.”

Sếp: "..."

Sếp dùng khăn mặt chà xát mạnh vào mặt tôi, suýt nữa lột da mặt tôi ra: “Giờ còn giống mẹ em không?”

Tôi ôm đầu chạy trốn: “Càng giống hơn rồi.”

“Đồ thần kinh, ai muốn làm mẹ cô.” Sếp giả vờ lấy khăn mặt đánh tôi, rồi lại bất lực xoa trán, “Tôi chấp nhặt với một con ma men làm gì.”

“Tối nay anh ở lại với em được không.” Tôi nắm tay sếp.

Sếp trợn tròn mắt: “Cô biết mình đang nói gì không?”

Tôi gật đầu: “Biết chứ, mẹ em mỗi tối đều ủ ấm giường cho em.”

Sếp: "..."



Tôi cảm thấy ánh mắt sếp đầy sát khí.

 

Quậy phá cả đêm, tôi nằm trên giường, vẫn chưa chịu yên.

“Anh kể chuyện cho em nghe đi, mẹ em đều dỗ em ngủ.”

Sếp đứng bên giường, nghiêm mặt nói: “Ông nội dẫn cháu trai đi chèo thuyền, chèo được một lúc thì gãy mái chèo.”

Sếp đứng bên giường, mặt lạnh tanh nói: “Ông nội dẫn cháu trai đi chèo thuyền, chèo một lúc thì gãy chèo.”

Tôi mắt sáng rực: “Rồi sao nữa?”

Sếp nghiêm túc: “Chèo gãy rồi.” (Chơi chữ: 桨完了 - jiǎng wán le - Chèo gãy rồi, đồng âm với 讲完了 - jiǎng wán le – hoàn thành)

Tuy tôi say rượu, nhưng tôi vẫn rất muốn đánh ông ấy.

 

Sáng hôm sau, tôi và sếp cùng ăn sáng buffet ở khách sạn.

Tôi thấy sếp vẻ mặt thiếu ngủ, uể oải, quan tâm hỏi: “Sếp, đêm qua anh ngủ không ngon à?”

Sếp liếc nhìn tôi: “Tôi cũng muốn ngủ lắm chứ.”

Một nhân viên phục vụ đi ngang qua chúng tôi.

Sếp tiếp tục tố cáo: “Đêm qua cô hành hạ tôi cả đêm, tôi cũng muốn ngủ, mà ngủ được sao?”

Nhân viên phục vụ loạng choạng, suýt nữa thì ngã.

Tôi xấu hổ muốn đào một cái lỗ chui xuống đất.



 

Ăn sáng xong, tôi đi tìm bạn thân khắp nơi.

Sếp nói: “Không cần tìm nữa, bạn cô đã vác vali về nhà từ đêm qua rồi.”

Tôi "..."

Sếp mỉm cười: “Đùa thôi, đây là thứ bạn cô nhờ tôi chuyển cho cô.”

Tôi nhận lấy chiếc phong bì thơm nồng mùi nước hoa, mở ra xem, lập tức đỏ mặt.

Trên đó viết: “Nhanh chóng “hạ gục” sếp cậu đi.”

Hạ gục cái gì chứ, chỉ cần sếp vật qua vai một cái, tôi có thể bị ném ra Thái Bình Dương.

 

Nhiếp ảnh gia xuất sắc nhất đã đi rồi, tôi chỉ còn cách mặt dày nhờ sếp chụp ảnh du lịch cho mình.

Sếp làm ra vẻ rất chuyên nghiệp: “Đúng rồi, cằm hơi cao, 45 độ ngước lên trời, tay để ra sau, ừm, nheo mắt lại một chút …”

Sau khi chụp xong, tôi hào hứng đi xem.

Giây tiếp theo, những bức ảnh xấu xí tấn công tâm hồn tôi.

Lúc thì lỗ mũi nở to, lúc thì tóc tai rối bù như Sadako,  lúc thì cười như người thiểu năng…

Không có một bức nào bình thường.

Sếp còn ở bên cạnh cứng miệng: “Không phải kỹ thuật của tôi kém, mà là người mẫu không được.”

Phải nói là, tôi thật sự muốn dìm đầu sếp xuống nước, rửa sạch mắt và miệng của sếp.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv