Hôm nay lịch trình của tôi là đi sở thú, sếp cười tủm tỉm nói: “Đi sở thú làm gì, một mình cô đã có thể dựng cả sở thú rồi.”
Trong lúc tôi đang nổi giận, sếp tiếp tục nhảy múa trên bãi mìn: “Ăn như heo, ngủ như gấu, đi như chim cánh cụt, nghịch ngợm như husky, lười biếng như con lười, tan làm như báo săn, chạy nhanh hơn ai hết.”
Tôi mặt đen xì.
Tôi cũng không chịu thua: “Sếp, anh cũng không kém đâu, gian xảo như cáo, tức giận như hổ, lạnh lùng như rắn độc…” Dưới ánh mắt đe dọa của sếp, giọng tôi nhỏ dần.
Nếu nói tiếp nữa, chắc tôi phải cuốn gói ra đi rồi.
Tôi và sếp đi xem gấu trúc.
Tôi nhìn chú gấu trúc bụ bẫm đáng yêu, lẩm bẩm: “Làm quốc bảo thật tốt, thả cái rắm, người ta cũng thấy đáng yêu.”
Sếp nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng như sắp nhỏ ra nước: “Giống nhau, cô thả rắm, tôi cũng thấy rất đặc biệt.”
Tôi e lệ hỏi ông ấy: “Đặc biệt cái gì?”
“Đặc biệt thối.”
Nói xong, sếp chuồn mất, tôi phản ứng lại, đuổi theo ông ấy mấy vòng.
Kết thúc chuyến đi, tôi và sếp bay về nhà.
Như mọi khi, tôi mua vé hạng nhất cho sếp, còn tôi, tất nhiên là ngồi hạng phổ thông rồi.
Sếp không thấy tôi, lập tức gọi cho tôi: “Cô đi đâu rồi, máy bay sắp cất cánh rồi.”
“Em ở hạng phổ thông.” Tôi nói.
Đầu dây bên kia im lặng.
Mười phút sau, một người đàn ông ngượng ngùng ngồi cạnh tôi, tôi nhìn.
Hây, là sếp.
“Sếp, sao anh lại qua đây?”
Sếp mặt đen xì: “Hạng nhất hết chỗ.”
Bộ não chậm chạp của tôi mới phản ứng lại, không nhịn được cười toe toét.
Sếp càng ngượng ngùng: “Cười cái gì.”
Lần đầu tiên sếp ngồi hạng phổ thông, cả người không thoải mái, cứ cựa quậy như con sâu.
Tôi đề nghị: “Sếp, hay là anh quay lại hạng nhất đi.” Cái thân thể này, cũng nuông chiều quá rồi.
Sếp hừ một tiếng, đeo bịt mắt bắt đầu ngủ.
Ngủ chưa được năm phút, sếp tháo bịt mắt, kéo kéo áo tôi: “Ngủ không được, dỗ tôi.”
“Sếp, anh mấy tuổi rồi, còn muốn em dỗ ngủ?”
Sếp liếc tôi: “Vậy cô mấy tuổi rồi, đêm say xỉn đó cứ bắt tôi kể chuyện cả đêm, cổ họng tôi khản đặc cả rồi.”
Chuyện đó… có thể giống nhau sao.
Máy bay hạ cánh đã rất muộn.
Nhà trọ tôi thuê ở gần đây, đi bộ mười mấy phút là tới.
Nhưng sếp thì…
Sếp sống ở biệt thự ngoại ô.
Tôi đang định gọi xe cho sếp.
Sếp nghiêm mặt ấn điện thoại của tôi: “Muộn thế này rồi, tôi đến nhà cô tá túc một đêm vậy, tôi buồn ngủ rồi.”
Tôi cười gượng: “Sao có thể để sếp ở chỗ em được, em vẫn nên đặt khách sạn cho anh.”
Sếp nhìn tôi, mỉm cười: “Tổ vàng tổ bạc, không bằng ổ chó của em.”
Tôi chút nữa lật bàn, là ổ chó mà anh cũng muốn đến.
Tôi khó xử: “Sếp, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, sẽ bị người ta nói ra nói vào đấy.”
Sếp thản nhiên: “Cứ đi con đường của mình, mặc kệ người ta nói.”
“Người ta sẽ nghĩ anh gạ tình em đấy.”
Sếp liếc nhìn tôi: “Làm ơn, cô nghĩ tôi là loại sếp đó sao.”
Tôi tiếp tục: “Vậy em cũng không muốn bị người ta nói cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.”
Sếp ung dung nhìn trời: “Thực ra, thiên nga rất muốn bị ăn.”
Tôi: "..."