Vị Sếp Độc Miệng Của Hứa Trợ Lý

Chương 8: Vỏ sò, bí mật và vị sếp lén lút



 

Sếp gọi tôi vào văn phòng, nói với tôi: “Cô bàn giao công việc gần đây lại đi.”

Tôi nghe vậy liền sững người, tủi thân vô cùng: “Sếp, anh muốn đuổi việc em sao?”

Sếp định nói gì đó, bị tôi cắt ngang.

“Sếp, không ngờ anh lại vong ân bội nghĩa, bạc tình bạc nghĩa, m.á.u lạnh vô tình, lòng lang dạ sói, vô sỉ đến vậy…”

Dù sao cũng sắp bị đuổi việc rồi, mắng cho đã thì thôi.

Mắng xong, tôi thấy thoải mái, nói với sếp: “Đến lượt anh nói.”

Sếp nhếch mép, nhìn tôi với vẻ trêu chọc: “Ồ, tôi định nói, dạo này cô vất vả rồi, muốn cho cô nghỉ phép, nhưng mà…”

Bây giờ bịt miệng mình lại còn kịp không?

Tôi nước mắt lưng tròng: “Sếp, bàn phím hoặc mì tôm, anh chọn một cái rồi quỳ xuống đi, em sai rồi.”

 

Tôi run rẩy bắt đầu kỳ nghỉ.

Sếp nói, sếp là người rộng lượng, sẽ không chấp nhặt với cô gái nhỏ như tôi.

Tôi hẹn bạn thân đi biển chơi.

Tôi đang ngồi xổm trên bãi cát xây lâu đài, bạn thân hớn hở chạy đến: “Woa, tớ thấy một anh chàng cực phẩm, cậu mau đi xin Wechat đi.”

“Sao lại là tớ?”

“Nói nhảm, cậu là cẩu độc thân, cậu không đi thì ai đi?” Bạn thân khoe khoang, “Tớ đã có chốn nương thân rồi.”



Tôi bị ép buộc đi xin Wechat.

Đi đến phía sau chàng trai cực phẩm đó, sao tôi càng nhìn càng thấy quen…

Người đàn ông quay lại, mỉm cười với tôi: “Trợ lý Hứa, trùng hợp quá.”

Tôi: "..."

Không phải chứ sếp, em chỉ nghỉ phép thôi mà, anh cũng theo dõi em sao?

 

Bữa trưa, tôi dẫn sếp đi ăn cùng.

Bạn thân vẫn chưa biết chuyện, cứ nháy mắt với tôi: “Chậc chậc, không ngờ cậu im hơi lặng tiếng, một lần ra tay là kinh người nha, nhanh vậy đã cua được rồi?”

Tôi mặt không cảm xúc: “Anh ấy là sếp của tớ.”

Bạn thân: “…Xin lỗi làm phiền.”

Hu hu hu.

 

Vì có sếp ở đó, tôi và bạn thân chơi cũng không thoải mái.

Bạn thân nói: “Này, đây là lần đầu tiên tớ thấy nhân viên đi du lịch, sếp còn ở bên cạnh giám sát, cậu chắc chắn sếp cậu không có vấn đề gì chứ?”

Tôi thở dài: “Quen rồi.”

Bạn thân cười khẩy: “Quen cái khỉ, tớ thấy anh ta có ý đồ với cậu đấy, cậu nhìn anh ta xem, ánh mắt cứ dán chặt vào cậu, cười như người cha hiền.”



Tôi: “Không thể l.o.ạ.n l.u.â.n được nhé.”

Bạn thân cho tôi một cái bạt tai.

 

Chơi cả ngày, sếp hỏi tôi: “Hôm nay chơi vui không?”

Tôi hỏi ngược lại sếp: “Sếp, anh thấy em vui không? Lúc em xây lâu đài cát, anh nói lát nữa sóng đánh vào là mất hết, em muốn xuống bơi, anh lại dọa em nói lát nữa cá mập đến, em sẽ thành món ăn trong bụng nó, em muốn chơi bóng chuyền trên bãi biển, anh nói em não bộ phát triển không toàn diện, tay chân phối hợp không nhịp nhàng, thôi khỏi chơi.”

Sếp: "..."

“Mời em ăn khuya em sẽ tha thứ cho anh.” Tôi nói.

Sếp: "..."

 

Chúng tôi ăn thịt nướng ở quán ven biển.

Sóng biển rì rào từ xa, tuy trời tối không nhìn thấy biển, nhưng nghe tiếng sóng vỗ, ăn thịt nướng, thật tuyệt vời.

“Sếp, dạo này anh không bận sao, sao cũng đến đây?” Tôi thăm dò hỏi sếp, muốn biết sếp thật sự rảnh rỗi sinh nông nổi hay là thật sự quan tâm tôi mới đến.

Sếp nhìn tôi: “Cô nói xem?”

Tôi nói gì bây giờ, tôi cảm thấy thịt nướng cũng không nuốt trôi nữa hu hu hu.

Sếp lẩm bẩm: “Đào tạo một trợ lý không dễ, vất vả lắm mới làm việc ăn ý được, lỡ cô bị sóng cuốn đi hay bị cá mập ăn thịt, tôi lại phải bắt đầu lại từ đầu.”

Tôi: "..."

Cảm ơn anh nhé.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv