Sếp suy nghĩ kỹ lại, sếp cho rằng, sếp đúng là hơi quá đáng với tôi.
Vì vậy, thái độ của sếp đối với tôi đột ngột thay đổi 180 độ.
Tôi đánh sai hợp đồng.
Sếp định nổi giận với tôi, mắng một câu: “Hứa Đa Nhi, cái đồ ngốc… cô gái ngốc nghếch này, không sao, không sao, ai cũng có lúc phạm sai lầm, lần sau chú ý nhé.”
Tôi run rẩy.
Khi tôi sắp xếp sai lịch trình của sếp.
Sếp nhảy dựng lên: “Hứa Đa Nhi, cô tuyệt vời… tuyệt vời, vừa hay hôm nay tôi không muốn ra ngoài, làm tốt lắm.”
Tôi run sợ.
Tình trạng này kéo dài vài ngày, tôi suy nhược thần kinh.
Tôi gào khóc: “Sếp, g.i.ế.c người cũng đừng dùng d.a.o nhỏ xẻo thịt hành hạ, nếu anh muốn đuổi việc em, cứ nói thẳng, đừng tra tâbs tâm hồn yếu đuối của em như vậy được không?”
Sếp mặt đen xì.
Tôi là trợ lý của sếp, về cơ bản tôi là người tiếp xúc với sếp nhiều nhất.
Một thực tập sinh mới đến, bị vẻ đẹp trai của sếp mê hoặc.
Cô ta hết lần này đến lần khác vượt qua tôi, trực tiếp gặp “sếp”.
Tôi thấy sếp hình như cũng không có ý kiến gì, liền mặc kệ.
Tan làm, sếp gọi tôi vào văn phòng, sếp hỏi tôi: “Cô là trợ lý của tôi đúng không?”
Tôi gật đầu.
“Vậy sao mèo hoang chó dại nào cô cũng cho vào?” Sếp u oán nói.
Tôi buột miệng: “Sếp, em thấy anh hình như rất hưởng thụ.”
Hôm đó, tôi bị sếp đá ra ngoài.
Cô thực tập sinh nhanh chóng nghỉ việc.
Theo lời sếp kể, đó không phải là thực tập sinh, đó là một con sói cái, ánh mắt nhìn sếp xanh lè, sếp nói trong trắng của sếp suýt nữa bị hủy hoại.
Tôi cũng mới biết.
Cô thực tập sinh đó là con gái của tổng giám đốc công ty đối tác của sếp.
Trong lòng tôi cũng hơi khó chịu, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra thờ ơ: “Ôi sếp, dù sao cô gái đó cũng xinh xắn, lại thích anh, anh cứ nhận lời đi.”
“Nhận lời em gái cô.” Sếp chửi tục, “Lần sau cô mà không lo bảo vệ tôi cho tốt, tin tôi…”
“Tin anh cái gì?”
Sếp thở dài: “Đánh cô thành bánh quy.”
Ngoài tôi ra, còn rất nhiều người quan tâm đến chuyện đại sự cả đời của sếp.
Ví dụ như đồng nghiệp A: “Này, vào công ty lâu như vậy rồi, chưa thấy sếp có bạn gái bao giờ, cậu nói xem có phải anh ấy…”
Tôi trầm ngâm: “Có thể, tôi nói cho cậu biết, tôi đã nghi ngờ anh ấy từ lâu rồi, làm gì có người đàn ông bình thường nào không hứng thú với phụ nữ…”
Lải nhải lải nhải.
Tan làm, tôi định đi nhờ xe sếp về nhà.
Vừa kéo cửa, cửa xe đã bị sếp khóa trái.
Sếp mỉm cười nhìn tôi: “Trợ lý Hứa, hôm nay cô nói xấu tôi với đồng nghiệp, còn muốn đi nhờ xe tôi, nằm mơ đi.”
Hu hu hu sếp ơi, em sai rồi.
“Sai chỗ nào?” Sếp hỏi.
“Sếp là đàn ông bình thường.”
“Ồ, sao cô biết tôi bình thường?”
“Vì em đã thử rồi.” Tôi đã thử thật mà, lần trước chúng tôi đi đánh tennis với khách hàng, kết quả một quả bóng bay về phía tôi, sếp bay người lên, đánh trả quả bóng lại.
Đó chính là sức mạnh của đàn ông.
Một đồng nghiệp đi ngang qua, vừa kinh ngạc vừa tò mò nhìn tôi và sếp.
Ôi trời, tiêu rồi.
Từ sau vụ ở gara, tin đồn về tôi và sếp lan truyền khắp nơi.
Một đống người nói sếp gạ tình tôi.
Một số ít nói tôi cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Tôi đau khổ hỏi sếp: “Giờ làm sao đây, mọi người hiểu lầm chúng ta rồi.”
Sếp thờ ơ: “Hiểu lầm thì hiểu lầm, miệng mọc trên người họ, chúng ta có thể làm gì.”
“Vậy anh giải thích đi.”
Sếp cự nự tôi: “Giải thích cái gì, giải thích là tôi không thèm để ý đến cô, làm ơn, tôi rất ga lăng được chưa, tuy tôi thật sự không để ý đến cô, nhưng cũng không thể làm tổn thương trái tim cô.”
Tôi thật sự muốn đá sếp ra ngoài.
Mặc dù sếp nói đùa với tôi, nhưng trong lời nói đùa đó, ít nhiều cũng có phần sự thật.
Sếp chắc chắn là không để ý đến tôi.
Nghĩ cũng đúng.
Sếp tuy chua ngoa, keo kiệt, kén ăn, nhưng sếp đẹp trai, học vấn cao, năng lực cũng không tệ.
Tính toán kỹ ra, cũng được coi là kim cương vương lão ngũ rồi.
Có lẽ sếp thấy làm tổn thương tôi, lại an ủi tôi: “Thật ra cô cũng không tệ lắm.”
Tôi hỏi: “Không tệ chỗ nào?”
Sếp ậm ừ nửa ngày, nói: “Ăn khỏe.”
Tôi: "..."