Một hôm, sếp đi tiếp khách say xỉn, gọi điện bảo tôi đến đón.
Tôi lầm bầm bò dậy, khoác đại một cái áo khoác rồi đi đón sếp.
Vất vả lắm mới vác được sếp về nhà, tôi đã mệt lử như chó.
Kết quả, sếp bắt đầu say xỉn làm loạn.
Sếp ngồi dậy, vung tay, thâm tình nói với tôi: “Nhìn xem, ái phi, đây là giang sơn trẫm đánh hạ cho nàng.”
Cứu mạng, sao sếp say xỉn lại ngáo ngơ thế này.
Mỗi lần họp, sếp rất thích kết thúc bằng câu: “Cho tôi thêm năm phút nữa.”
Bên dưới lập tức than vãn rầm rì.
Tôi hỏi sếp: “Sao anh lại làm vậy?” Có phải có sở thích quái đản gì không?
Sếp vẻ mặt thâm trầm: “Hồi xưa đi học, mỗi lần tan học, giáo viên chủ nhiệm đều nói một câu, nào, các em học sinh, cho tôi thêm năm phút nữa.”
Tôi: "..."
Vậy thì sao?
Sếp tiếp tục nghiêm mặt: “Vì vậy, tôi muốn phỏng vấn các bạn, khi tôi nói câu này, các bạn cảm thấy thế nào?”
Còn cảm thấy thế nào nữa, muốn g.i.ế.c anh thôi.
Thật là rảnh rỗi sinh nông nổi.
Sếp phải tham dự một buổi tiệc rượu.
Bảo tôi làm bạn nhảy của sếp.
Tôi rất hào hứng: “Á á á sếp, cuối cùng em cũng được làm nền cho anh rồi sao?”
Sếp nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Nếu để cô làm nền, sập cả sàn mất.”
Tôi: "..."
Đáng ghét, sếp mắng người mà không thèm dùng từ ngữ nặng nề.
Tôi và sếp cùng tham dự tiệc rượu.
Sếp quay đầu lại, tôi đã biến mất.
Sếp tóm được tôi ở bàn tiệc buffet, cười nham hiểm: “Tôi bảo cô đến làm việc hay đến ăn, nhìn cái miệng phồng lên như chuột hamster vậy, cô mấy trăm năm rồi chưa ăn cơm à?”
Tôi bị dọa nghẹn họng.
Sếp bất lực trợn trắng mắt, đưa cho tôi một ly nước cam.
Cảm ơn sếp đã cứu mạng tôi.
Sếp thở dài: “Thôi, cô cũng chẳng giúp được gì, cứ ăn tiếp đi, ăn nhiều vào.”
Có thể thấy, sếp đã từ bỏ hy vọng với tôi.
Cả buổi tối, tôi chỉ thấy sếp xã giao với đủ loại người, uống rượu như uống nước lã.
Tiệc rượu kết thúc, sếp đã hơi chếnh choáng.
Tôi lấy bánh gato nhỏ từ trong túi ra: “Sếp, anh lót dạ chút đi.”
Rồi lại lấy nước ngọt, rồi lại lấy bít tết nhỏ, đỉnh cao là tôi còn lôi ra một nắm tôm hùm đất.
Sếp nhếch mép: “Cô là Đôrêmon à?”
Sếp suốt ngày sai vặt tôi, coi thường tôi, tôi cũng có chút cáu kỉnh.
Tôi nói: “Sếp, anh mà còn như vậy nữa, em sẽ nghỉ việc.”
“Có công ty nào mời cô à?”
Tôi lắc đầu.
“Hay là bố cô là đại gia?”
Tôi tiếp tục lắc đầu, đau lòng quá anh hai ơi.
“Nếu không, cô có đủ tiền tiết kiệm rồi?”
Không có, tiền tiết kiệm trong thẻ của tôi còn chưa bằng số lẻ của sếp (ủa, sao tôi lại biết số tiền trong thẻ riêng của sếp nhỉ?)
“Vậy cô lấy đâu ra dũng khí nói câu đó.”
Sếp ơi, em sai rồi.