Vị Sếp Độc Miệng Của Hứa Trợ Lý

Chương 11: Tôm hùm đất, việc nhà và lời nguyền sinh nhật



 

Cuối cùng, sếp vẫn đến nhà tôi.

Tôi ngủ ghế sofa, sếp ngủ giường của tôi.

Sếp có tật sạch sẽ quá mức, tôi còn đặc biệt thay ga trải giường mới, chờ sếp tắm xong đi ra, mặc đồ ngủ, lau tóc, rất tự nhiên nói: “Tôi đói rồi, muốn ăn khuya không?”

“Muốn chứ, ăn gì?”

“Tôm hùm đất xào cay nhé.”

“Hay là thêm món trộn cay?”

“Hoàn hảo, thêm một thùng bia nữa.”

Vừa ăn tôm hùm đất vừa xuýt xoa, sếp thở dài: “Quả nhiên, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.”

Tôi: "..."

Ăn của tôi, còn dám nói móc mỉa.

 

Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, nhà cửa sạch sẽ tinh tươm.

Tôi cũng không quen.

Sếp đang cầm cà phê, đứng trên ban công, dáng vẻ của một người thành đạt.

À, không đúng, sếp vốn là người thành đạt.

Tôi hỏi sếp: “Sếp, anh dọn dẹp hết sao?” Không ngờ sếp lại siêng năng như vậy.

Sếp liếc nhìn tôi, u oán: “Không thì sao, cô nghĩ là nàng tiên ốc dọn dẹp à?”

Sau đó, lại lẩm bẩm: “Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm, sau này có phải tôi vừa xây nhà vừa xây tổ ấm không.”

“Sếp, anh nói gì mà xây nhà xây tổ ấm?”

Sếp liếc nhìn tôi, vẻ mặt cam chịu: “Thôi, đây là số phận của tôi.”

Tôi: "..."

Sếp có phải đêm qua ăn tôm hùm đất ăn vào não rồi không, sáng sớm đã bắt đầu nói nhảm.

 



Bác tài xế Trần đến đón sếp, tôi và sếp nói chuyện trên xe.

Sếp: “Tối qua giường cứng quá, tôi ngủ không ngon, lần sau đổi cái nệm mềm mại hơn.”

Đầu xe lệch một cái.

Tôi quen nịnh nọt, theo bản năng gật đầu: “Dạ vâng, em biết rồi sếp.”

“Còn nữa, sáng nay thấy cô không ăn lòng đỏ trứng, không được kén ăn.” Sếp tiếp tục.

Đầu xe lại lệch một cái.

Tôi thầm trợn trắng mắt, anh hai ơi, rốt cuộc ai kén ăn hơn ai đây.

“Còn nữa, đêm qua cô hành hạ tôi cả đem, lần sau chú ý nhé.”

Lần này, bác tài xế Trần ho khan một tiếng rõ to.

Tôi biết sếp nói hành hạ là ý gì, chúng tôi thi uống rượu, kết quả sếp thua liên tục.

Nói xong những lời này, sếp tâm trạng rất tốt nói với bác Trần: “Bác Trần, đêm qua bác ngủ không ngon à, lái xe chậm thôi, không vội.”

Bác Trần: "..."

 

Tôi cảm thấy, dạo này ánh mắt sếp nhìn tôi, có gì đó khác lạ.

Trước đây khi tôi báo cáo lịch trình cho sếp, sếp đều vừa nghe vừa nhìn vào tài liệu hoặc máy tính.

Bây giờ, tôi vừa ngẩng đầu lên, đã thấy sếp nhìn chằm chằm vào tôi.

Như một con sói hoang nhìn chằm chằm vào một con thỏ béo.

Tôi sợ hãi.

Giờ ăn trưa, sếp bưng khay cơm ngồi cùng bàn với tôi, tiện tay gắp một cái đùi gà lớn cho tôi: “Ăn nhiều vào, gầy quá.”

Tan làm, tôi đang gọi xe ở cổng, xe của sếp dừng lại trước mặt tôi: “Đưa cô về.”

Tôi thụ sủng nhược kinh.

Ngồi trên xe, tôi hỏi sếp: “Sếp, dạo này sao anh lại tốt với em thế?”

Tôi suy nghĩ một chút, mấy hôm trước lại có headhunter đến mời chào tôi, sếp có phải nghe được phong phanh gì rồi không.



Nghĩ đến đây, tôi vội vàng bày tỏ lòng trung thành: “Yên tâm đi sếp, dù người khác có trả giá cao mời chào em, em cũng không thèm đi đâu, cả đời này em sẽ đi theo anh.”

Sếp cười tủm tỉm: “Tôi tốt với cô như vậy, là vì không muốn cô đi hại công ty khác, hại một mình tôi là đủ rồi.”

Tôi: "..."

 

Sinh nhật sếp sắp đến, tôi và đồng nghiệp bàn bạc xem nên mua quà gì cho sếp.

Đồng nghiệp nói: “Hay là chúng ta đặt một cái bánh gato lớn cho sếp đi.”

Tôi hào hứng: “Hay là tặng bộ lọc độc mồm đi, tớ thấy cái miệng của sếp, còn độc hơn cả rắn lục.”

Đồng nghiệp im lặng.

Phía sau vang lên giọng nói của sếp: “Trợ lý Hứa, cô vào văn phòng với tôi một lát.”

Hu hu hu.

Nói xấu sếp sau lưng bị bắt gặp thì phải làm sao, đang online chờ trả lời, hơi gấp.

 

Vừa vào văn phòng, tôi lập tức bày tỏ lòng trung thành: “Sếp, lòng kính trọng của em đối với anh, như nước sông cuồn cuộn, không bao giờ dứt, sự ngưỡng mộ của em đối với anh, như núi non trùng điệp…”

Sếp thản nhiên nói: “Sinh nhật năm kia, cô tặng tôi một bài hát.”

Tôi im lặng.

Năm kia ở quán karaoke, tôi tặng sếp một bài hát, tên là “Thiên Lý Chi Ngoại”.

“Năm ngoái, sinh nhật tôi, cô tặng tôi một bức tranh.”

Tôi tiếp tục im lặng.

Tôi tặng nhầm, đó là bức tranh cháu trai tôi vẽ, tôi định tặng sếp bức thư pháp của ông cố tôi viết, kết quả thằng nhóc đầu gấu đó…

Chắc chắn các bạn không biết trên đó vẽ cái gì.

Đúng vậy, một cục phân.

Lúc đó mặt sếp xanh mét.

Sếp cười gượng: “Năm nay, cô muốn tặng tôi bộ lọc độc mồm, quà của cô, thật sự là rất độc đáo, khác người.”

Sếp ơi, đừng khen em nữa, khen nữa em phải /t.ự_.s.á.t/  tạ tội mất.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv