Khiêm Dạ Hiên lái xe về nhà. Anh vừa bước xuống đã nhìn thấy Trương Hứa đứng ở cửa, trên tay cầm một ly trà nóng, đôi mắt nhìn xa xăm. Anh bước tới gần ông, chào một tiếng:
“Ba.”
Trương Hứa đưa mắt nhìn anh, vẻ mặt nghiêm trọng bảo:
“Mấy hôm nay bọn người ở phía bắc Lâm Thành liên tục quấy rối, muốn chạy đến chiếm dụng đất của chúng ta. Sáng mai con đem người đi giải quyết đi.”
Khiêm Dạ Hiên im lặng một lúc, sau đó gật đầu bước vào trong. Dạo gần đây, có rất nhiều người dưới trướng của Trương Hứa không phục ông ta, cho nên mới xảy ra nội chiến. Ai cũng muốn giành lấy địa bàn để kiếm kế sinh nhai, giành lấy chiếc ghế thống trị này để có thể nắm trong tay quyền sinh quyền sát. Có điều, dù đã ngoài năm mươi tuổi nhưng sức khỏe của Trương Hứa lại rất tốt, đầu óc càng minh mẫn, muốn nhường lại cũng khó, mà cho dù có nhường thì cũng là dành cho Khiêm Dạ Hiên chứ không tới lượt bọn người ganh ghét kia.
Anh vào phòng, đóng cửa lại, bước tới chiếc ghế đơn trong phòng mà ngồi xuống, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Khiêm Dạ Hiên lại ngậm một điếu thuốc, thở ra làn khói trắng mỏng manh. Quả thực, hai, ba năm trước anh không hề động đến một điếu thuốc nào, nhưng bây giờ thì khác. Có rất nhiều thứ, khi trở thành thói quen thì không dễ dàng để thay đổi.
Anh lấy điện thoại gọi cho Kính Phong, giọng điệu bình ổn:
“Sáng mai dẫn theo vài người theo tôi đến phía bắc Lâm Thành, bọn người của lão Hỏa lại gây chuyện rồi.”
“Được, em rõ rồi.”
Nói rồi, anh cúp máy. Thật ra, anh chỉ chuẩn bị vài người để đề phòng bất trắc mà thôi. Bọn người này, anh phất tay giải quyết là có thể ổn thỏa. Khiêm Dạ Hiên đi tắm. Anh cởi bỏ chiếc áo sơ mi đen đang mặc trên người, để lộ phần cơ bắp săn chắc. Trên người anh có vô số vết sẹo, không lớn thì nhỏ, lại có một hình xăm ở bả vai, nhìn không hề dữ tợn chút nào, ngược lại còn khiến cho người ta cảm thấy vô cùng nam tính.
Sáng hôm sau. Khiêm Dạ Hiên dậy từ sớm, đây đã là nhịp điệu sinh hoạt của anh từ lâu rồi. Anh vẫn mặc âu phục trang trọng, đeo trên tay một chiếc đồng hồ mặt vuông, mái tóc được vuốt ngược gọn gàng. Kính Phong ở bên ngoài chờ anh. Cậu ta còn khá trẻ, chỉ kém anh chừng hai tuổi, dáng dấp cao lớn, gương mặt dù không quá điển trai nhưng cũng được xem là soái ca trong lòng các mỹ nữ rồi. Kính Phong đi theo anh nhiều năm nay, làm việc rất tận tụy lại trung thành, chả trách Khiêm Dạ Hiên rất coi trọng cậu.
Anh ngồi vào trong xe, để Kính Phong cầm lái, còn mình thì nghiên cứu báo cáo chi tiêu trong tháng mà bộ phận thư kí gửi đến. Ngoại ô phía bắc cách trung tâm thành phố không xa, khoảng hơn mười cây số. Sau anh còn có thêm một chiếc xe khách hạng trung đi sát theo, bên trong đều là người do Kính Phong chọn lọc trong khu huấn luyện Hắc Bá\-thế lực do Trương Hứa lập ra.
Chưa tới một tiếng sau, xe đã dừng hẳn. Khiêm Dạ Hiên bước xuống xe, ra lệnh cho đám người kia ngồi yên, chỉ dẫn theo Kính Phong vào bên trong. Có một lối nhỏ sâu hun hút dẫn vào căn cứ của bọn lão Hỏa. Anh dừng chân trước một ngôi nhà ọp ẹp, phía trước sân còn bày ra mấy chai bia, đồ nhắm vương vãi lung tung. Có lẽ đêm qua bọn chúng vừa mở tiệc vui chơi gì đó. Anh tiến thêm vài bước, gõ nhẹ vào cây cột bên cạnh, báo cho bọn chúng biết về sự xuất hiện của anh. Một tên lính nhỏ người, toàn thân gầy trơ xương lờ mờ tỉnh dậy, thấy anh thì vội vàng chạy vào báo cho lão Hỏa.
Lát sau, từ phía sau màng rèm xuất hiện một gã đàn ông to béo, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng lớn hình con rồng, kiêu ngạo bước tới trước mặt anh. Đây là lão Hỏa, đại ca của bọn giang hồ vùng này, chuyên thu tiền bảo kê của mấy khu chợ nhỏ gần đây, nhưng lại là đàn em của Hoàn Thẩm, một trong những người dưới trướng của Trương Hứa. Ông ta cười nửa môi, giọng điệu lộ rõ vẻ trào phúng:
“Không biết cơn gió nào đã đưa đại công tử cao cao tại thượng của lão Trương đến đây nhỉ?”
Khiêm Dạ Hiên cười khẩy, đút tay vào túi quần, nhướng mắt nhìn ông ta, khí chất áp bức rõ ràng.
“Dù là cơn gió nào thì không phải vẫn nên mời tôi ngồi trước sao? Đây là phép lịch sự tối thiểu mà, phải không chú Hỏa?”
Nét mặt của lão già kia thoáng gượng gạo, hắn không lên tiếng, chỉ ngồi xuống chiếc ghế đằng sau, ý muốn nói, anh muốn ngồi thì ngồi, lão ta không có ý tiếp. Khiêm Dạ Hiên không để lộ chút lúng túng nào, thản nhiên ngồi xuống phía đối diện. Mấy tên đàn em đứng cạnh lão Hỏa thấy anh bình tĩnh như vậy, lại thấy đại ca của mình có vẻ lép vế vài phần trước người đàn ông cao lớn này thì nịnh bợ, nhanh chóng rót trà mời nước cho Khiêm Dạ Hiên. Anh liếc nhìn chiếc ly bẩn thỉu để trước mặt, ánh mắt lộ rõ vẻ ghét bỏ, không hề động tay vào.
Khiêm Dạ Hiên lên tiếng, giọng nói trầm thấp, dù không có ý dọa nạt nhưng lại khiến người ta cảm thấy sởn da gà:
“Chú Hỏa, có phải lâu nay ba tôi đối với chú quá tốt hay không? Nghe nói dạo này chú có ý định nổi dậy chống đối với ba tôi, là chú tự mình nung nấu kế hoạch, hay là...có người khác dẫn đường?”
Anh vừa nói vừa liếc mắt nhìn ông ta, cố ý nhấn mạnh vế cuối cùng. Lão Hỏa nuốt nước bọt, môi khô khốc, sau đó cố trấn tĩnh bản thân, cất cao giọng:
“Ha, tốt sao? Cậu thử nhìn căn nhà này xem có ra gì không? Tôi cũng là người, vẫn phải ăn, phải sống, nhưng mà ba của cậu hình như lại muốn triệt con đường làm ăn của tôi, ba lần bốn lượt sai người đến tự mình trấn giữ khu vực này. Cậu nói xem, tôi còn biết làm gì đây?”
Khiêm Dạ Hiên đứng dậy, tiến tới trước mặt ông ta, cúi thấp người, nói rõ từng chữ một:
“Chú Hỏa, chú nghĩ lại xem, người chống lưng cho chú có thể lớn hơn ba tôi không?”
Khóe môi của lão giật giật, nói thẳng ra chính ra anh đang muốn cảnh cáo ông ta, cách chiến thắng mà không cần dùng dao kiếm này của anh quả thực vô cùng lợi hại. Lão Hỏa đờ người, không lên tiếng nói thêm câu nào nữa. Khiêm Dạ Hiên đứng thẳng dậy, từ từ xoay gót rời đi.