Anh nhìn lên sân khấu hồi lâu. Mái tóc ngắn của cô bị cắt nham nhở, ôm sát gương mặt nhỏ nhắn. Trên gò má có thêm vài vết ửng đỏ, chắc là do bọn buôn người gây ra, chỉ có đôi mắt vẫn còn sáng ngời. Người dẫn chương trình cất cao giọng nói:
"Thưa quý vị, đây là cô gái được chúng tôi lựa chọn kỹ càng, mong các vị sẽ thích."
Lựa chọn kỹ càng? Nói trắng ra chính là bắt cóc con gái nhà lành, hơn nữa, tay cô bị trói chặt như vậy, càng làm vạch rõ lời nói dối trắng trợn của bọn chúng.
Tiêu An liếc nhìn, thấy Khiêm Dạ Hiên chăm chú như vậy bèn hỏi:
"Sao thế? Đúng gu của cậu rồi sao? Tôi mua tặng cậu nhé?"
Nghe lời trêu ghẹo của Tiêu An, anh cũng không nói gì, chỉ đưa đôi mắt thâm trầm của mình nhìn thẳng vào mắt cô. Cô gái nhỏ như chợt nhận ra điều gì đó, đáy mắt thoáng ánh lên tia vui vẻ, hệt như nhìn thấy chút ánh sáng cuối đường hầm vậy. Có lẽ, cô đã sớm nhận ra người đàn ông tiêu sái này rồi.
"Nào, các vị, giá khởi điểm là năm triệu tệ. Xin mời!"
Cả hội trường liền trở nên nhốn nháo, còn nghe thấy cả tiếng quát to:
"Cái gì mà năm triệu, ngay cả mỹ nhân vạn người mê thì cùng lắm cũng chỉ hai triệu. Đây chỉ là một con đ\*\*m nhan sắc tầm thường mà dám hô giá cao như vậy? Chúng mày xem ông đây ngốc sao?"
Tiếng nạt nộ vừa dứt, anh đã giơ cao tấm bảng trên tay, trầm tĩnh nói:
“Sáu triệu.”
Tiêu An ở bên cạnh trố mắt, hết nhìn anh lại nhìn cô gái đang đứng giữa sân khấu. Đôi mắt to tròn của cô mở to hết cỡ, mang theo những nỗi niềm khó tả. Sau khi anh nói xong, đám người xung quanh liền im bặt. Có lẽ, vài người trong số đó đã nhận ra anh, người khác lại cảm thấy người đàn ông này thật không tầm thường. Trong vài phút có thể chốt giá số tiền lớn như vậy, khiến bọn họ mở mang tầm mắt.
Người đàn ông trên sân khấu cười thật tươi, hô lớn:
"Sáu triệu lần thứ nhất!"
"Sáu triệu lần thứ hai!"
"Sáu triệu lần thứ ba! Chốt giá, cô gái này thuộc về vị tiên sinh kia."
Khiêm Dạ Hiên không đợi cho Tiêu An lên tiếng hỏi han gì đã đứng dậy, đi thẳng ra ngoài. Cậu ta lập tức theo sau, vừa ra khỏi cửa đã thấy anh ngồi trong xe thì bước đến bên cạnh, gõ cửa kính mấy cái, cho đến khi thấy gương mặt điển trai của anh hiện ra mới hỏi, vẻ mặt cợt nhã:
“Ai da, ai có thể ngờ được đại thần mặt lạnh cấm tuyệt tửu sắc như Khiêm Dạ Hiên đây có thể bỏ một số tiền lớn như vậy để cứu một cô gái tầm thường chứ? Người này quả thực có chút đặc biệt, à không, phải là nhiều chút chứ.”
Khiêm Dạ Hiên nhếch mày nhìn anh, đáy mắt toát ra tia sương lạnh đến tận tủy. Tiêu An lập tức đứng thẳng dậy, đưa tay lên môi, ra dấu rằng mình sẽ khóa miệng, không nói thêm nửa lời rồi xoay người bước vào xe, phóng đi mất. Lát sau, từ phía cửa nhỏ bên cạnh, cô chập chững bước ra, hình như chân bị trật trong lúc chạy trốn bọn người kia thì phải.
Anh nhấn nút mở cửa xe, ra hiệu cho cô ngồi vào. Tay anh tùy tiện đặt trên vô lăng, ánh mắt hướng về phía trước, dáng vẻ vừa biếng nhác lại vừa xa cách. Cô mấp máy môi, giọng nhỏ như muỗi kêu:
“Tôi là Châu Uyển Đồng. Hôm nay, thật sự cảm ơn anh đã...chuộc tôi.”
Giọng nói của cô ngập ngừng trong giây lát, cô không biết nên dùng từ gì cho thích hợp. Trong lòng có chút chua xót, cô cũng chẳng phải là một món hàng để có thể tự tiện mua bán, cho nên dùng từ chuộc có lẽ là đúng nhất rồi. Khiêm Dạ Hiên im lặng hồi lâu, anh cảm thấy cái tên Uyển Đồng này thật sự rất đẹp. Nhưng cũng chỉ được một lúc, anh lại cất giọng, lạnh nhạt bảo:
“Cứ xem như tôi làm phúc, tiện tay cứu cô một mạng, sau này chúng ta không liên quan gì nữa.”
Bỗng chốc, lòng cô liền cảm thấy hụt hẫng. Bản thân lại bị vứt bỏ thêm một lần nữa sao? Châu Uyển Đồng im lặng cúi đầu, sau đó lặng lẽ mở cửa xe bước xuống. Trước khi cánh cửa hoàn toàn khép lại, anh vẫn còn thấy rõ hình ảnh cô gái nhỏ với bộ đồ thiếu vải nghiêng người cảm ơn mình. Anh chớp mắt, khôi phục lại vẻ điềm tĩnh vốn có, đạp ga chạy đi.
Châu Uyển Đồng đưa tay kéo chiếc váy ngắn trên người, lê từng bước một trên đường. Cô tìm đường quay trở về cô nhi viện\-nơi bản thân lớn lên từ khi còn nhỏ. Cuộc đời của Châu Uyển Đồng là chuỗi ngày bất hạnh. Cô bị ba mẹ bỏ rơi lúc mới lọt lòng, được một người tốt bụng đem về cô nhi viện, trải qua tuổi thơ vô cùng cơ cực. Mấy ngày trước, lúc cô đi tìm việc làm thì bất ngờ đụng độ với bọn buôn người, thế là bị bọn chúng bắt đến đây. Họ định để cho cô tiếp khách, nhưng suy đi tính lại, bán đi vẫn có lợi hơn nên mới đem cô đến buổi đấu giá trá hình này.
Mải mê suy nghĩ, chẳng mấy chốc Châu Uyển Đồng đã đứng trước cửa cô nhi viện nhỏ, cũ nát. Cô thở dài một hơi, đôi mắt bị phủ một lớp sương mờ. Bây giờ đã hơn chín giờ tối rồi, mấy đứa trẻ đều đã ngủ hết nên cô chỉ dám gõ cửa nhẹ. Một lúc lâu sau mới thấy cửa mở. Một người đàn bà tuổi trung niên, mái tóc hai màu được búi thấp, dáng vẻ sầu não đứng trước mặt, thấy cô trở về thì mừng rỡ, vừa nhìn khắp người cô vừa hỏi:
“Đồng Nhi, con không sao chứ? Mấy ngày nay con đi đâu vậy, mau cho vú xem. Trên mặt con...”
Châu Uyển Đồng rưng rưng nước mắt, cố kiềm nén cảm xúc muốn bùng nổ của mình, an ủi bà vú:
“Con không sao, chúng ta vào trước đã.”
Bà liền gật đầu, kéo tay cô vào, đóng chặt cửa lại. Hai người vào căn phòng nhỏ phía trong, bà kéo cô ngồi lên giường, đưa tay khẽ chạm vào vết bầm trên gương mặt cô, xót xa nói:
“Là ai làm ra chuyện này chứ? Còn bộ đồ của con, sao lại ngắn như vậy?”
Châu Uyển Đồng cũng không muốn giấu gì người mà cô xem là mẹ của mình nên đem hết chuyện kể với bà, sau đó lại hỏi:
“Lúc nãy con vào đã không thấy cái bình mà vú thích nữa. Vú đã đem bán nó rồi sao?”
Biết cô sinh ra đã có giác quan nhạy cảm như vậy, muốn giấu cũng khó, bà vú vừa sụt sùi vừa kể:
“Hai hôm trước, mấy người bảo kê ở khu này đến đây đòi tiền, cô nhi viện của chúng ta lại đang khó khăn, không có để đưa cho bọn chúng, thế là...”
Không cần nghe cô cũng biết chuyện sau đó sẽ thế nào. Châu Uyển Đồng cầm tay bà, vỗ nhẹ tựa như an ủi, động viên:
“Vú yên tâm, con kiếm được việc làm rồi, nhất định sẽ không để bọn chúng đến đây quấy phá nữa đâu.”
Cô chỉ nói vậy cho bà yên tâm thôi, chứ thật ra, đến cả tiền ăn uống hằng ngày cô còn không có thì lấy đâu mà nộp cho bọn chúng. Bà vú thở dài, ôm cô vào lòng.