Kính Phong đã quen với cách làm việc của anh cho nên không bất ngờ gì, chỉ đứng phía sau lặng lẽ quan sát, cơ thể vẫn luôn sẵn sàng để ứng phó với những tình huống bất ngờ. Sau khi Khiêm Dạ Hiên rời đi, anh liếc nhìn bọn lão Hỏa thêm lần nữa, đáy mắt lóe lên tia cảnh cáo rồi bước theo sau. Lão Hỏa tức giận, cắn chặt hai hàm răng, tay siết lại thành nấm đấm. Rõ ràng là anh muốn bức chết đường sống của người ta mà.
Kính Phong lái xe về thành phố, đám người đi theo anh thì trở lại căn cứ. Vừa về đến công ty, anh đã mở cuộc họp gấp, kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ. Sau khi bàn bạc xong, Khiêm Dạ Hiên vẫn tiếp tục ngồi tại phòng họp, dường như anh sợ chỉ cần mình rời đi vài bước sẽ làm trễ tiến độ công việc vậy. Công ty này do chính anh lập nên, đương nhiên cũng phải do chính anh giúp nó phát triển. Khiêm Thị gần đây có thu mua vài lô đất ở gần khu vực nội thành, sắp tới sẽ có khả năng sinh lời. Cho nên, anh đang ra sức thúc đẩy mọi việc để nhanh chóng hoàn vốn.
“Cốc, cốc!”
Kính Phong gõ nhẹ hai cái lên cửa, thấp giọng nói với anh:
“Giám đốc, chiều nay bên phía công ty AG mời chúng ta tham gia tiệc mừng thành lập, sẽ bắt đầu vào lúc năm giờ.”
Khiêm Dạ Hiên im lặng suy nghĩ. Anh thật sự không quen những nơi quá đông người nhưng buổi gặp mặt tối nay sẽ rất có lợi với một công ty non trẻ như Khiêm Thị, hơn nữa thư mời còn đặc biệt gửi đến, nếu không đi thì thật không phải phép. Anh ngả người ra sau ghế, thoải mái đặt tay lên thanh vịn, gật đầu với Kính Phong. Cậu ta nhận lệnh, lập tức ra ngoài báo cho thư kí. Khiêm Dạ Hiên đưa tay đặt nhẹ lên trán, day day mi tâm. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, anh liếc mắt nhìn. Lại là đại công tư phiền phức họ Tiêu. Khiêm Dạ Hiên nhấc máy, mắt nhắm hờ.
“Tối nay cậu cũng được công ty AG mời phải không?”
Anh ừ một tiếng, giọng điệu lười biếng.
“Vậy được, chút nữa tôi qua đón cậu đi cùng.”
Nói rồi, cậu ta cúp máy, không đợi anh lên tiếng từ chối. Cậu trai trẻ này làm việc gì cũng vội vàng, nếu không vì giao tình bao nhiêu năm nay, có lẽ anh đã sớm xuống tay rồi. Khiêm Dạ Hiên vứt điện thoại lên bàn, trở lại làm việc. Vừa rồi xem như là vài phút nghỉ ngơi hiếm hoi của anh vậy.
Đúng năm giờ chiều, chiếc xe thể thao đời mới của Tiêu An đậu ngay trước sân của tòa nhà Khiêm Thị. Khiêm Dạ Hiên đứng trên tầng nhìn xuống, biết chắc cậu ta sẽ gọi điện thoại nên chuông vừa đổ anh đã bấm tắt. Tiêu An trừng mắt nhìn điện thoại, mở cửa xe bước xuống. Thoáng chốc, anh đã xuống tới đại sảnh. Khiêm Dạ Hiên dặn dò Kính Phong vài chuyện, sau đó mới ngồi vào xe Tiêu An. Anh ngồi ở ghế phụ lái, nhắm mắt nghỉ ngơi, mặc kệ Tiêu An tức đỏ mắt ngồi bên cạnh, hậm hực nói:
“Cậu nhàn nhã quá nhỉ? Thấy tôi cũng không chào một tiếng, cậu nhìn dáng vẻ hiện tại của tôi xem, có khác gì một thằng lái xe quèn không chứ?”
Anh không mở mắt nhìn, chỉ hờ hững đáp lại:
“Cậu tự nguyện mà.”
Tiêu An lập tức câm miệng, không biết nên nói gì với khúc gỗ thô cứng bên cạnh nữa. Cậu ta chăm chú lái xe, cố phớt lờ cơn tức sắp bùng lên của mình. Chẳng mấy chốc, xe đã dừng trước một khách sạn lớn, hai bên lối vào chật ních người, nào là phóng viên, nào là nhà báo, còn có cả nhân viên khách sạn, nhân viên của công ty AG đứng bên ngoài mời khách. Hai người vừa bước xuống đã lập tức thu hút ánh nhìn. Tiêu An mở chiếc kính sáng bóng của mình xuống, nhếch môi nhìn mọi người xung quanh, tay giơ cao vẫy chào. Mấy cô gái nhìn thấy anh thì ngưỡng mộ, không ngừng hú hét, cảm giác hệt như lúc đón thần tượng vậy. Trái lại, Khiêm Dạ Hiên nãy giờ vẫn giữ sắc mặt lạnh tanh, đôi mắt đen điềm tĩnh, trông vừa bướng bỉnh lại vừa xa cách, khiến người khác không khỏi lo sợ.
Tiêu An thúc tay anh một cái, thì thầm:
“Cậu cười lên một chút thì sẽ chết sao? Không thấy bọn họ đang chụp hình à?”
Thật ra, anh chẳng cần mỉm cười hay nhếch mày tỏ vẻ gì cả, chỉ trưng bộ mặt góc cạnh của mình ra là đủ thu hút người khác rồi. Khiêm Dạ Hiên dài chân, chỉ bước vài bước là đã vào được bên trong, để mặc Tiêu An bị đám người kia vây kín. Chủ tịch của công ty AG vừa thấy anh thì đon đả chạy lại, gọi phục vụ đưa rượu tới cho anh, sau đó mới khách sáo nói:
“Được Khiêm tổng tới dự buổi tiệc hôm nay của tôi thật là vinh hạnh quá! Dạo này chủ tịch Trương vẫn khỏe chứ?”
Anh cầm ly thủy tinh trong tay, lắc nhẹ vài vòng, nói:
“Cảm ơn Vương tổng đã hỏi thăm, ba tôi vẫn chưa chết được.”
Giọng điệu của anh như muốn bức chết người ta, khiến cho giám đốc Vương lập tức câm miệng, bầu không khí liền trở nên gượng gạo. Ông ta định nói thêm vài câu xã giao nhưng thấy vẻ mặt hờ hững của anh thì thôi, xoay đi tiếp chuyện với những người khác.