Dì Liêu nhanh chân đi vào, khẽ nhón chân nhìn xem Châu Uyển Đồng đang làm gì sau đó lại huých nhẹ vào tay cô, hỏi:
“Này, cháu có làm gì đắc tội với cậu chủ không đấy?”
Châu Uyển Đồng ngơ ngác không hiểu gì, xoay đầu nhìn ra cửa với vẻ mặt ngây thơ. Cô đáp lại:
“Dạ, cháu...cháu đâu có làm gì.”
Dì Liêu thở dài nhìn cô, đôi mắt chứa đầy sự thương cảm. Châu Uyển Đồng tặc lưỡi, định bụng chút nữa sẽ hỏi nhưng lại quên mất, cứ tập trung vào làm bếp mãi.
Chín giờ mười phút tối. Khiêm Dạ Hiên ăn tối xong thì vào phòng sách làm việc. Quan hệ dạo gần đây giữa anh và Trương Hứa cũng không tốt đẹp hơn là mấy, chẳng phải vì việc của Trịnh Hâm Đình mới thành ra như vậy, thật ra là trước đó, mối quan hệ cha con nghe có vẻ thân thiết này giống như là đi trên băng mỏng vậy. Chỉ cần sơ sảy một chút, tất cả đều có thể tan thành mây khói. Hai người đàn ông này bằng mặt nhưng không bằng lòng, không chém giết nhau đã là nể mặt lắm rồi. Ngoài nói chuyện ở Hắc Bá bang ra, anh và Trương Hứa không hỏi han đối phương thêm câu nào, chỉ cần thấy còn sống là được.
Lúc anh vừa đặt người xuống chiếc ghế xoay ở bàn làm việc, điện thoại bỗng rung lên từng hồi. Anh khẽ liếc nhìn màn hình, thấy tên người gọi thì hơi nhíu mày, trực giác cho anh biết rằng sắp có chuyện không hay rồi. Khiêm Dạ Hiên vẫn bình tĩnh nhấc máy, giọng đều đều:
“Có chuyện gì?”
Kính Phong ở đầu dây bên kia có chút thở gấp, lặng im vài giây để trấn tĩnh bản thân rồi mới lên tiếng:
“Cậu chủ, kho hàng của chúng ta bị Hoàn Khải Luân đánh cắp rồi. Tám giờ sáng mai sẽ giao dịch với bên lão Lý, nếu không có số hàng này thì uy tín và lợi nhuận của chúng ta sẽ bị giảm đi rất nhiều.”
Anh nhướng đôi mày bén của mình, dùng ánh mắt thâm trầm vừa lóe lên tia lạnh mà nhìn về phía trước, ra lệnh:
“Tập trung lực lượng chặn đầu của đoàn xe, đừng làm ta hao hụt nhân lực.”
Kính Phong lập tức dập máy, chạy đi thực hiện theo lời của anh, nhanh chóng cử từng đội bao vây khu vực kho hàng nhằm tạo thế gọng kiềm giữ chặt chân đám người của Hoàn Khải Luân.
Khiêm Dạ Hiên đặt điện thoại xuống bàn, về phòng thay ngay bộ âu phục màu đen ôm sát người, thần thái không chút đổi khác, có chăng là đôi mắt thờ ơ ban nãy đã lóe lên tia lửa đỏ rực, đủ để thiêu đốt kẻ trước mặt ngay tức khắc. Anh xuống hầm lấy xe, nhằm hướng Bắc mà chạy thẳng. Không bao lâu sau, chiếc xe đã dừng ngay trước kho hàng rộng lớn, bên trong toàn là người của bang Hắc Bá, mặt mày nặng nề, đến cái chớp mắt cũng đem theo chút giận dữ. Thấy anh vừa tới, Tư Lang liền phóng ra báo cáo:
“Cậu chủ, anh Phong đã cử năm đội đi bao vây đám người kia rồi, số lượng hàng bị đánh cắp bằng một phần hai số hiện có, xem ra quy mô không hề nhỏ, có lẽ bọn chúng đã chuẩn bị kĩ càng từ lâu rồi.”
Khiêm Dạ Hiên kéo đôi bao tay da đang đeo trên tay, liếc mắt nhìn vào đồng hồ, lãnh đạm nói:
“Năm phút nữa toàn bang tập trung.”
“Rõ!”
Tiếng của mấy chục người đàn ông mạnh khỏe cùng phát ra, vang dội ầm ầm khiến đàn chim nhỏ đang mổ cây tìm giun cũng bị làm chấn động, vội vã đập cánh bay đi mất.
Khiêm Dạ Hiên ngồi an vị trên ghế, gương mặt lạnh nhạt, xa cách. Anh hiểu rõ động cơ của Hoàn Khải Luân, càng tin tưởng vào tài năng của Kính Phong cho nên không gấp gáp, vẫn ung dung ngồi thưởng trà ngon. Anh lại nhìn đồng hồ, còn một phút.
Tiếng động bên ngoài ngày càng lớn, tiếng động cơ xe, tiếng hô hào của người đội trưởng, lại loáng thoáng nghe ra cả tiếng gió rít gào. Kính Phong chạy vào, đàng hoàng đứng trước mặt anh mà nói:
“Cậu chủ, em đã lấy lại được số hàng rồi. Đám người của Hoàn Khải Luân đang bị trói ngoài kia, anh muốn giải quyết thế nào ạ?”
Khiêm Dạ Hiên gác chân chéo, nâng ly trà bên cạnh lên hớp một ngụm rồi hỏi lại:
“Có ai bị thương không?”
“Khi nãy đôi bên có giao chiến bằng súng, một người bên ta bị bắn trúng ở bả vai, tình trạng không quá nguy kịch, hiện đang được bác sĩ băng bó vết thương.”
Anh ừ nhẹ một tiếng rồi đứng dậy đi thẳng ra ngoài cửa. Kính Phong lập tức đi theo. Khiêm Dạ Hiên dừng lại ở sân, đối diện với đám người bị đánh đến chảy máu miệng của Hoàn Khải Luân, đôi mắt sắc lạnh liếc qua một đường cũng đủ làm chúng run sợ.
“Đám người này tùy các cậu xử lí.”
Lời này là anh nói với Kính Phong đang đứng bên cạnh. Cậu ta đứng nghiêm, gật đầu sau đó dùng mắt ra hiệu cho đám lính gần đó kéo hết bọn người của Hoàn Khải Luân vào trong nhà tra khảo. Khiêm Dạ Hiên không nói gì thêm, rảo bước đến chiếc xe đỗ cách đó không xa.
Lúc anh về tới nơi đã là hơn mười giờ, căn biệt thự rộng lớn vẫn còn sáng đèn. Trương Hứa đương nhiên biết tin chấn động vừa rồi nhưng không lo lắng gì, bình thản ngồi uống trà. Thấy anh về, ông ta cũng chỉ hỏi qua loa:
“Ổn chứ?”
Anh ừ nhẹ đáp lại, trực tiếp đi thẳng lên lầu. Lúc đi ngang qua bếp có nhìn thấy cô. Châu Uyển Đồng vẻ mặt lo lắng nhìn anh, không biết có chuyện gì mà nửa đêm lại đột nhiên ra ngoài. Thấy anh trở về thì vui mừng, đôi mắt liền trở nên sáng rực.
\*\*\*
Trong phòng khách sáng đèn của dinh thự Hoàn gia, mảnh thủy tinh vỡ văng tung tóe hết nhà. Hoàn Khải Luân vừa nghe đàn em báo tin thất bại, giận đến run người. Đôi mắt gian ác thường ngày của hắn chuyển sang màu đỏ máu, trông rất đáng sợ. Hắn nắm ly thủy tinh trong tay, hai hàm cắn chặt vào nhau, khẽ rít từng chữ qua kẽ răng:
"Khiêm Dạ Hiên, tao xem mày còn chống cự được đến đâu! Tao phải thắng, tao nhất định phải thắng!!!"
Tham vọng cháy bỏng của Hoàn Khải Luân đã lên đến đỉnh điểm, hắn giơ tay đập thẳng ly xuống sàn. Tiếng vỡ vụn nghe thật chói tai.