Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà đã đến tháng một rồi. Thành phố vẫn chìm trong mùa đông dài lạnh lẽo nhưng dường như lại vì sự tất bật của con người mà trở nên ấm áp hơn. Trên con đường rộng lớn phía trước mặt, hàng chục, hàng vạn người đua nhau đi lại, khung cảnh nô nức quen thuộc của những ngày cuối năm. Cây cối còn vùi mình trong băng tuyết, vươn cao những cành lá khẳng khiu.
Tại biệt thự rộng lớn của Trương gia, người làm đi đi lại lại, hết treo cái này lại lau chùi cái kia, hiếm khi được ồn ào như bây giờ. Dì Liêu gọi với:
“Uyển Đồng, lấy hộ dì cái bình hoa kia với.”
“Dạ.”
Châu Uyển Đồng nhanh chân chạy vào bếp, nhón chân lên để lấy bình hoa trên kệ cao, lập tức đem ra cho dì Liêu rồi tiếp tục làm việc. Cô lấy cái ghế gỗ đặt dưới chân, sau đó đứng lên để treo lồng đèn.
Khiêm Dạ Hiên sửa soạn xong, bước xuống thấy cô thì nhíu mày, đứng từ xa hạ giọng bảo:
“Nhà hết người? Cô leo lên đó làm gì?”
Châu Uyển Đồng nghe thấy tiếng anh thì giật mình, suýt nữa đã té ngã. Cô thở phào một hơi, nhìn xuống anh, nói:
“Tại mọi người đều đang làm việc cả rồi. Tôi cảm thấy việc này...tự mình làm được.”
Giọng nói cô nhỏ dần, bởi vì cô phát hiện anh đang tiến gần về phía mình. Châu Uyển Đồng lập tức ngồi thụp xuống, dõi mắt nhìn anh. Khiêm Dạ Hiên đưa tay giữ chân ghế, thờ ơ nói:
“Xuống đi.”
Cô ngớ người một lúc, sau đó mới trèo xuống. Ngay khi chân vừa chạm đất, gương mặt điển trai của anh đã cúi sát cô, khẽ nói:
“Không ai bảo thì đừng làm. Rõ chưa?”
Cô vội vàng gật đầu, ngước đôi mắt to tròn lên nhìn anh, trong veo, thuần khiết. Anh đưa mắt nhìn sang chỗ khác, sải chân bước ra ngoài xe.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến tết Âm lịch, công việc ở Khiêm Thị không nhiều, hầu như đã giải quyết xong, chỉ còn vài công văn quan trọng cần anh phê duyệt mà thôi. Hôm rồi còn mở một bữa tiệc tất niên lớn, chiêu đãi nhân viên công ty một bữa no nê.
Càng gần năm mới, người trong nhà lại càng ít đi. Các bác, các dì hầu hết là người ở quê, lên thành phố để kiếm kế sinh nhai cho nên thời gian này đều quay về để đoàn tụ cùng gia đình. Trương Hứa vì muốn đi du lịch cùng mấy người bạn mà đã bay sang nước ngoài từ hôm qua, trong nhà rốt cuộc cũng chỉ còn anh và cô.
Lúc Khiêm Dạ Hiên về nhà, cũng không quan tâm là nhà vắng vẻ hay ồn ào, vẫn cứ lặng lẽ như thế mà lên phòng. Châu Uyển Đồng đang dọn dẹp trong bếp, nghe tiếng bước chân của anh mà quay ra, nở nụ cười tươi rói.
“Cậu chủ, anh về rồi. Tôi sẽ dọn bữa tối cho anh ngay đây.”
Anh định bụng sẽ không ăn tối nhưng dù sao thì cũng chẳng còn việc gì để làm, ngồi ăn cơm cũng tốt. Khiêm Dạ Hiên ừ nhẹ trong cuống họng, lên thay đồ rồi lại trở xuống. Anh nhìn bàn ăn đầy ắp các món mang theo hương vị ngày Tết, đột nhiên trong lòng cảm thấy nôn nao đến lạ thường. Anh vừa ngồi xuống ghế vừa nhẩm đếm. Vậy là tròn hai mươi năm anh không ăn Tết cùng ba mẹ rồi. Chua xót nhỉ?
Châu Uyển Đồng đặt chén cơm được vẽ họa tiết tinh xảo trước mặt anh, nói:
"Cậu chủ ăn cơm ngon miệng!"
Đúng lúc cô xoay người định vào bếp, anh đã lên tiếng:
"Ăn chung đi."
Cô khựng lại giây lát, mặt hơi bất ngờ. Cậu chủ mặt lạnh đang bảo cô ngồi ăn chung sao? Liệu chén cơm này có nuốt nổi không? Nhưng cũng rất nhanh chóng, cô đã kéo ghế ngồi xuống cạnh anh, bộ dạng dè chừng.
Khiêm Dạ Hiên vươn tay gắp miếng cà trước mặt, từ tốn hỏi:
"Cô không về nhà sao?"
Châu Uyển Đồng im lặng, lấy đũa chọc chọc vào bát cơm. Nhà sao? Cô đã sớm không có nhà rồi. Dù cho cô nhi viện có tốt cỡ nào, thì khái niệm về nhà của cô vẫn không thay đổi. Nơi đó phải có ba mẹ, phải có tình thương. Cô lại hoàn toàn không cảm nhận được cái gọi là nhà. Đáy mắt ánh lên chút cay đắng, cô cười khổ, bảo:
"Chắc sẽ về thôi."
Khiêm Dạ Hiên tuy không nhìn kĩ nhưng vẫn nhận ra sắc mặt không mấy tự nhiên của cô, anh không cố ý xoáy sâu thêm vào nữa, thản nhiên ngồi ăn cơm. Chốc sau, vì bầu không khí quá gượng gạo, cô mới phải lên tiếng:
"Cậu chủ, anh...không định mua sắm gì sao? Chẳng hạn như quần áo mới, hay…"
Anh nhếch mày nhìn cô, vẻ ngạo mạn:
"Cô thấy tôi còn ít quần áo?"
Châu Uyển Đồng vội xua tay, nói:
"Tôi không có ý đó, chỉ là Tết nhất thì cũng nên sắm sửa một chút, cả năm sẽ được may mắn hơn."
Cô cười lấy lòng, không dám nhìn vào mắt anh thêm giây nào.
"May mắn là do con người tạo ra, đừng có mê tín như vậy."
Lời nói chân thật đến trần trụi của anh làm cô mất hứng. Người đàn ông này, quả thực quá khô khan, quá thực tế, đến mức đau lòng. Nói thì nói vậy, nhưng khóe môi anh khẽ cong lên, cảm thấy niềm vui nho nhỏ đang len lỏi vào từng ngăn tim. Có đàn bà trong nhà, cái gì cũng tươm tất hơn.
Sáng hôm sau, Khiêm Dạ Hiên dậy vào lúc tám giờ. Bắt đầu từ bây giờ, anh chính thức được có một kì nghỉ xả hơi dài sau chuỗi ngày vất vả vừa rồi, mọi công việc đều tạm gác lại. Khiêm Thị cho nhân viên nghỉ một tháng, Hắc Bá bang cũng vậy, nhưng vì lí do an ninh nên cũng cử vài ba người lính thay phiên nhau canh gác. Cách đây vài ngày, anh đã tổ chức tiệc cuối năm với mấy anh em trong bang Hắc Bá. Khiêm Dạ Hiên tuy ngoài mặt ra vẻ không quan tâm nhưng thực ra rất để ý đến hoàn cảnh sống của mọi người trong bang. Anh tự bỏ tiền túi ra, thêm vào phần tiền thưởng cho mấy anh em khó khăn, vất vả, cho nên mọi người lại càng có lí do để yêu quý anh hơn. Sống ở đời, không phụ bạc người khác cũng là đối tốt với mình, ai biết được mai đây sẽ ra sao, vẫn là nên đặt sự đồng cảm lên hàng đầu.
Anh thay chiếc quần vải mềm mại màu đen và áo thun đơn giản, mái tóc tùy tiện để thẳng, không tạo kiểu như thường ngày. Khiêm Dạ Hiên bây giờ có chút gần gũi, thân quen, nhưng đôi mắt đen thâm trầm vẫn xa cách như thường ngày. Có điều, nó lại được ẩn sau mái tóc màu hung đỏ, khiến anh dường như biến thành một người bình thường như bao người khác, đều khao khát và mưu cầu hạnh phúc…