Châu Uyển Đồng đang tưới tắm vườn hoa hồng bên cạnh lối đi thì nghe tiếng chuông cửa. Cô liền đặt vòi nước xuống, lập tức chạy ra. Trịnh Hâm Đình đứng trước cánh cổng đen to lớn, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, trông vô cùng xinh đẹp. Châu Uyển Đồng mở cửa, cúi đầu chào cô ta. Trịnh Hâm Đình liếc nhìn cô, hỏi:
“Anh Dạ Hiên có nhà chứ? Tôi muốn gặp anh ấy.”
Cô mỉm cười lịch sự, đáp lại:
“Cậu chủ có việc đã đi ra ngoài từ sớm rồi ạ. Nếu cô không phiền có thể vào nhà ngồi đợi.”
Trịnh Hâm Đình gật đầu, vừa đi vừa ngắm hai hàng hoa hồng đẹp kiêu sa lộng lẫy dưới ánh nắng. Đột nhiên, cô ta khựng lại, quay đầu nhìn cô, có chút thắc mắc:
“Cô năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ? Nhìn trẻ như vậy mà đã đi làm giúp việc rồi sao?”
Châu Uyển Đồng nhìn thẳng vào mắt cô ta, đáp:
“Năm nay tôi vừa tròn hai mươi tuổi. Gia đình có chút khó khăn nên phải xin vào Trương gia làm việc.”
Cô ta vẫn còn chút nghi ngờ. Từ trước đến nay, ít khi nào thấy phụ nữ trẻ tuổi vào đây làm việc, nếu không phải trung niên thì cũng là đàn ông, đằng này lại tuyển cô gái trẻ đẹp như vậy, quả thực có chút vấn đề. Trịnh Hâm Đình dùng trực giác của mình để phỏng đoán,khẽ liếc mắt đánh giá cô một lượt sau đó mới vào nhà.
Lúc anh về tới thì vừa đúng lúc Châu Uyển Đồng đem nước ra mời Trịnh Hâm Đình. Cả ba ở trong cùng một gian phòng khách, những tưởng rất gần nhau, nhưng cô đột nhiên lại cảm thấy, mình không có cách nào ở lại. Hình như, anh và cô ta mới là người cùng thế giới.
“Dạ Hiên, anh về rồi. Em đến tìm anh có chút chuyện đây.”
Anh không hề ngừng lại, vẫn tiếp tục bước, đi thẳng lên lầu.
“Đừng có gọi như thể mình rất thân thiết.”
Trịnh Hâm Đình có chút xấu hổ sau lời nói vô tình vừa rồi, đôi mắt được trang điểm kĩ lưỡng khẽ nhìn Châu Uyển Đồng. Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng lùi vào trong.
"Dạ Hiên, anh có thể đừng nói lời vô tình vậy với em không? Dù gì thì hai chúng ta cũng đã từng…"
Khiêm Dạ Hiên dừng bước, Châu Uyển Đồng cũng khựng lại. Cô cúi gằm mặt, trái tim đột nhiên hụt mất một nhịp. Anh xoay người lại, nhíu mày nhìn cô ta, lãnh đạm hỏi:
"Đến đây gây rối?"
Trịnh Hâm Đình thấy anh để ý đến mình thì cười vui như mở cờ trong bụng, như có như không liếc nhìn Châu Uyển Đồng đang siết chặt vạt váy, vẻ khiêu khích. Cô ta bày ra bộ dạng hiền lành, nũng nịu nói:
"Em chỉ là muốn cùng anh ăn bữa cơm, hỏi thăm vài câu thôi mà. Dù sao thì em chưa về đây lâu rồi, đường xá nhiều thay đổi, không thể nhờ anh dẫn đến những chỗ ăn uống, vui chơi sao?"
Cô ta vừa nói vừa ngước đôi mắt ửng hồng lên nhìn anh, làm ra vẻ đáng thương. Khiêm Dạ Hiên không biểu lộ cảm xúc gì, đôi mắt đen thâm trầm, đáp:
"Muốn ăn, muốn chơi, tôi nhờ Kính Phong dẫn cô đi. Còn hỏi thăm gì đó, chắc không cần đâu. Đi cho khuất mắt tôi.”
Trịnh Hâm Đình đứng tại chỗ hồi lâu, hai hàm răng nghiến chặt, lúc ngẩng lên đã thấy đôi mắt đẫm nước từ bao giờ.
“Vậy em về đây, đợi khi nào anh vui vẻ hơn một chút thì lại sang.”
“Tôi lúc nào cũng không vui.”
Nói rồi, anh bước thẳng lên lầu, để lại cô ta và Châu Uyển Đồng đứng ở phòng khách. Cô rất biết điều, lập tức đi vào bếp làm việc. Trịnh Hâm Đình thấy mình không lôi kéo được anh thì nổi giận, tay siết chặt, đỏ mắt nhìn theo bóng anh. Đến cuối cùng, cô ta cũng vì hổ thẹn mà ra về.
Khiêm Dạ Hiên thay đồ xong thì xuống lầu, định tranh thủ thời gian đi dạo một vòng ở vườn. Dạo gần đây anh bận trăm công nghìn việc, không có thời gian chăm lo cho sức khỏe, nhân ngày nghỉ tập luyện một chút cũng tốt. Vừa đi ngang qua bếp đã thấy Châu Uyển Đồng đang loay hoay mở nắp lọ sốt cay. Cô cứ vặn mãi mà không ra, thấy hai bàn tay đã đỏ ửng, phồng rộp thì khẽ nhăn mặt, tiếp tục dùng sức.
Anh tiến lại gần, giật lọ thủy tinh trong tay cô, nhẹ nhàng vặn một đường, cái nắp đỏ đậy kín bị mở ra tức khắc. Cô như đứa trẻ vừa được nhận kẹo, hai mắt đen nhánh mở to, miệng cười toe toét. Lúc nhận lại lọ thủy tinh, cô rối rít nói:
“Cảm ơn anh nhiều.”
Khiêm Dạ Hiên gật nhẹ đáp lại, lùi về phía sau rồi dựa vào tường, chăm chú nhìn cô nấu nướng. Châu Uyển Đồng đang chuẩn bị gia vị cho dì Liêu nên rất chú tâm, hoàn toàn không bị ánh mắt có điện của anh làm mất tự nhiên. Hơn nữa, anh cũng đã ở một góc khuất, nếu không nhìn ra sẽ không phát hiện được.
Đôi tay trắng trẻo thoăn thoắt làm việc, hết múc cái này lại vặn cái kia, nhanh nhẹn mà nhẹ nhàng, chớp mắt cái đã xong xuôi rồi. Đúng lúc dì Liêu quay về, thấy anh thì bước tới, nhỏ giọng hỏi han:
“Cậu chủ, cậu muốn ăn gì sao? Để tôi vào nấu cho cậu nhé!”
Anh lập tức dời mắt sang chỗ khác, đôi mắt mang theo tia ấm áp lúc nãy đã biến mất, cả người toát ra khí chất cao ngạo mà khó ai với tới được, lạnh nhạt cất tiếng:
“Không cần.”
Vừa dứt lời, anh đã đi ra ngoài. Dì Liêu có chút khó hiểu, nghiêng người nhìn vào bên trong, thấy Châu Uyển Đồng vẫn đang chăm chỉ rửa rau, không những thế lại còn vu vơ vài câu hát nghe được ở đâu đó, vô cùng vui vẻ.