Vẻ Ngoài

Chương 129



Nghe Lục Thành Trạch kể lại quá trình trước và sau khi báo thù, trong đầu Mạnh Chiêu hiện ra mấy cảnh tượng xảy ra trong vụ án này, bây giờ mọi chuyện đều được xâu chuỗi lại…

Chu Diễn hóa trang thành nữ, bị vứt xác ở góc tường;

Triệu Vân Hoa tinh thần sụp đổ, từng bước lùi lại đến khi nhảy lầu tự tử;

Mặt tường bị quét vôi trắng xóa;

Tin nhắn nặc danh “Phiếu điểm” nhắc nhở mình;

Lục Thời Sâm với vẻ mặt nghiêm túc nhìn bà cụ tóc trắng bị đổi trong viện dưỡng lão;

Lư Dương một mình đến căn cứ của “lồng tối” và chết thảm…

Mạnh Chiêu khó khăn bình phục cảm xúc của mình, mặc dù lúc này trong lòng anh chấn động, nhưng còn có một số chân tướng anh nhất định phải biết rõ. Anh nhìn thẳng vào Lục Thành Trạch, gian nan lên tiếng: “Lư Dương, cũng là chú bảo lão Ngũ giết phải không?”

Lục Thành Trạch chậm rãi lắc đầu: “Tính tình lão Ngũ, không hoàn toàn bị Ngô Gia Nghĩa khống chế, đương nhiên cũng sẽ không hoàn toàn bị chú khống chế, ý thức tự chủ của hắn rất mạnh, lấy giết người làm thú vui lớn nhất, cũng có đầu óc phán đoán tình thế, quyết định giết Lư Dương, là hắn tự đưa ra.”

Dừng một lát, Lục Thành Trạch nhìn Mạnh Chiêu nói tiếp: “Cháu là bàn tay đẩy trung tâm của toàn bộ kế hoạch, chú không bao giờ hy vọng cháu xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trước khi cháu đến Nham Thành điều tra chuyện của Mạnh Tịnh, chú cũng từng dặn dò lão Ngũ đừng làm hại đến tính mạng của cháu, nhưng hắn vẫn không thể nào kiểm soát dục vọng giết cảnh sát. Không hề che giấu sự tham lam của mình, chỉ dựa vào sự thúc đẩy của dục vọng trong lòng đi làm việc, so sánh với loại mặt người dạ thú như Ngô Gia Nghĩa và Ngụy Xương Hòa, lão Ngũ, cũng được xem là một người chân thật rồi.”

Lục Thành Trạch đang khẳng định mặt sẹo ư? Thấy Lục Thành Trạch trả lời như vậy, Mạnh Chiêu tức giận vô cùng: “Gì mà người chân thật, giết nhiều sinh mạng vô tội như thế, cũng xứng được gọi là người? Chú Lục, tại sao chú lại sa đọa đến mức này?”

Lục Thành Trạch không trả lời, vẫn lẳng lặng đứng ở đó.

“Chúc Văn Tú bị chú đổi vào tầng hầm viện dưỡng lão khi nào?” Mạnh Chiêu nén lửa giận xuống, hỏi tiếp.

“Cục cảnh sát của các cháu có một cảnh sát hình sự tên là Nhậm Bân đúng không, từ lúc đầu chú đã mua chuộc được cậu ta, thông qua cậu ta, chú có thể lấy được tình hình tiến triển mới nhất của vụ án. Ngày đầu tiên các cháu phát hiện Từ Doanh Doanh mất tích, lần thứ nhất đến viện dưỡng lão điều tra, chú đã âm thầm cử người dùng Chúc Văn Tú đổi cho mẹ chú.”

“Mạo hiểm như thế, chú không sợ bị Ngô Gia Nghĩa và Ngô Vi Hàm phát hiện sao?”

“Qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ lão Ngũ, chú cũng mua được khá nhiều người của Ngô Gia Nghĩa, những người phụ trách tuần tra và đăng ký trong viện dưỡng lão đều có thể làm việc cho chú. Hơn nữa, lần báo thù này, vốn là một vụ đánh cược, không có khả năng mọi chuyện ổn thỏa.” Tốc độ nói của Lục Thành Trạch chầm chậm, “Chú biết tần suất Ngô Gia Nghĩa và Ngô Vi Hàm đến tầng hầm viện dưỡng lão, chỉ cần cháu có thể dẫn đầu cảnh sát phát hiện tầng hầm đó trong khoảng thời gian ngắn, chắc sẽ không bị phát hiện. Tiểu Mạnh, cháu nằm ngoài dự đoán của chú, chú vốn cho rằng cháu không phát hiện được tầng hầm kia.”

“Nếu cháu không phát hiện được, chú vẫn sẽ cung cấp thông tin tầng hầm cho cháu giống như tin nhắn ‘phiếu điểm’ kia đúng không?”

“Ừ, chú đã chuẩn bị kỹ càng.”

“Chú Lục, chú…” Mạnh Chiêu nói một cách buồn bã, cười khổ lắc đầu, “Chú có biết tại sao cháu có thể phát hiện căn tầng hầm kia nhanh như thế không?”

Lục Thành Trạch bình tĩnh nhìn Mạnh Chiêu, chờ đáp án của anh.

“Là vì con.” Lúc này, trong đầu Lục Thời Sâm vẫn hiện lên ký ức trước năm mười tuổi từng tầng từng lớp, cơn đau đầu lại bắt đầu phát tác dữ dội, mọi cảnh tượng trước mắt dường như cũng trở nên mơ hồ, thần chí của hắn hơi hoảng hốt, gần như không thể đứng vững, “Mười bốn năm trước, con từng đi nhầm vào căn tầng hầm viện dưỡng lão kia, nhìn thấy một bà cụ có mái tóc hoa râm.”

Cánh tay Mạnh Chiêu khoác lên bả vai Lục Thời Sâm dời xuống, cầm cánh tay Lục Thời Sâm, chuyển sang đỡ cơ thể hắn.

Vẻ mặt Lục Thành Trạch kinh ngạc trong nháy mắt: “Lúc đó con đã thấy bà con?”

“Vâng. Bà vẫn còn ý thức, nhận ra con.” Lục Thời Sâm cố nén đau đầu nói, “Từ đó về sau, con bắt đầu mơ thấy bà nhiều lần. Thỉnh thoảng trong mơ sẽ còn xuất hiện một vài hình ảnh xa xưa có liên quan đến bà, con có thể đoán được giữa bà và con tồn tại mối liên hệ nào đó. Chính những hình ảnh và mối liên hệ này, ép con về nước tìm lại tất cả ký ức và chân tướng.”

Lục Thành Trạch gần như khó có thể tin, ông dốc hết toàn lực để Lục Thời Sâm rời xa vụ báo thù này, nhưng vận mệnh lại kéo Lục Thời Sâm vào từ mười bốn năm trước.

“Sao con… chưa bao giờ đề cập với bố?”

Im lặng một lát, Lục Thời Sâm lên tiếng, giọng nói khàn và hơi trầm: “Những năm này, với con mà nói, bố cùng lắm là một người xa lạ quen thuộc mà thôi.”

Mạnh Chiêu nhìn Lục Thành Trạch, giờ phút này trên gương mặt hờ hững, bình tĩnh từ đầu đến cuối kia cuối cùng xuất hiện một chút dao động cảm xúc, giống như mặt băng cứng rắn sau khi vỡ tan, lộ ra buồn bã và đau xót dâng trào phía dưới.

Mạnh Chiêu ngẩn ra, anh đột nhiên nhớ đến, tại sao mình luôn cảm thấy Lục Thành Trạch và Lục Thời Sâm rất giống nhau, không chỉ vì mặt mũi tương tự giữa hai cha con, là vì trước đó anh chưa bao giờ thấy Lục Thành Trạch có dao động cảm xúc.

Chẳng lẽ, những năm gần đây, trong khi cảm xúc của Lục Thời Sâm bất tri bất giác khôi phục, cảm xúc của Lục Thành Trạch lại từ từ biến mất à? Thù hận mãnh liệt và chấp niệm với báo thù, khiến Lục Thành Trạch niêm phong những cảm xúc khác của mình ngoại trừ tức giận, biến thành một công cụ báo thù hoàn toàn.

Mà lúc này đây Lục Thành Trạch hơi run khóe miệng, Mạnh Chiêu mới cảm thấy Lục Thành Trạch trước mắt là một người, một người sống sờ sờ có cảm xúc.

Mạnh Chiêu nhìn Lục Thành Trạch, nỗi lòng phức tạp, anh biết tất cả những chuyện Lục Thành Trạch làm không thể tha thứ, nhưng từ đầu đến cuối không thể nào loại bỏ sự thông cảm với Lục Thành Trạch, thậm chí là tôn trọng.

Mạnh Chiêu dùng giọng điệu nặng nề tiếp tục hỏi: “Dùng hai mươi năm, ấp ủ một trận báo thù như vậy, thật sự đáng giá sao?”

Lục Thành Trạch không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Lục Thời Sâm đang chịu đựng cơn đau đầu.

“Hai mươi năm trước, Thời Tân đã hy sinh mạng sống của mình trong vụ tai nạn xe kia, chỉ để khiến chú mang thù hận như thế này, để Lục Thời Sâm sống không có tình cảm như vậy ư?” Trong giọng nói của Mạnh Chiêu tuôn ra cảm xúc phức tạp và dày đặc, “Chú Lục, chú thật sự cảm thấy những chuyện này là kết quả cô ấy muốn nhìn sao? Nhìn xem bây giờ chú đã trở thành cái gì, hoàn toàn mất đi tôn nghiêm và tín ngưỡng, trên tay còn dính mạng của người vô tội, chú như thế có gì khác Ngô Gia Nghĩa và Ngụy Xương Hòa chú căm hận không? Lục Thời Sâm cũng vì chú, bao nhiêu năm qua như cái xác không hồn vậy, chẳng hề cảm nhận được tình người ấm lạnh… Chú có bao giờ tự hỏi mình, những chuyện này đáng giá không?”

Yết hầu Lục Thành Trạch di chuyển lên xuống: “Trên đời này, vốn không có gì đáng giá và không đáng. Cháu gánh vác cái này, thì phải từ bỏ cái kia. Mà những chuyện này, cũng không phải do chú quyết định. Chú cùng lắm là trả lại tất cả những gì số phận áp đặt cho chú, chỉ thế thôi. Đây có lẽ là sự cứu rỗi thuộc về chú.”

Mạnh Chiêu buồn bã nhìn về phía Lục Thành Trạch, và Ngụy Xương Hòa đã mất đi dấu hiệu sinh tồn nằm dưới chân ông: “Chỉ ông ta? Còn có Ngô Gia Nghĩa? Họ cũng xứng được gọi là số phận? Vậy hai mạng người vô tội là Chu Diễn và Triệu Vân Hoa, nên bị chú lợi dụng và bỏ qua như chuyện đương nhiên phải không?”

Thấy Lục Thành Trạch vẫn không nói chuyện, Mạnh Chiêu nói tiếp: “Tiếp theo thì sao? Chú định làm thế nào? Kéo Ngụy Xương Hòa cùng nhảy xuống vách núi à? Chú có nghĩ rằng nếu chú thật sự làm vậy, để lại Lục Thời Sâm sống một mình trên thế giới này, anh ấy phải làm thế nào chấp nhận mọi chuyện? Sự cứu rỗi của chú rốt cuộc ở đâu, chú thật sự nghiêm túc nghĩ đến chưa, không phải chú đang lừa mình đấy chứ?”

Lúc này, Lục Thời Sâm đau đầu muốn nứt ra dùng hết sức lực đi về phía Lục Thành Trạch. Đối mặt với Lục Thành Trạch, trên mặt hắn vẫn không lộ ra quá nhiều cảm xúc, chỉ giơ tay lên, duỗi về phía Lục Thành Trạch, dường như muốn túm lấy ông.

Nhìn Lục Thời Sâm khó khăn đi về phía mình từng bước một, Lục Thành Trạch không nói gì, chỉ đứng tại chỗ, dùng ánh mắt lặng im và nặng nề nhìn Lục Thời Sâm.

Lúc sắp chạm vào Lục Thành Trạch, thể lực còn sót lại của Lục Thời Sâm cuối cùng chống đỡ hết nổi, chậm rãi ngã về phía trước, mà khoảnh khắc hắn sắp ngã xuống đất, Lục Thành Trạch vươn cánh tay phải ra, đỡ lấy Lục Thời Sâm đang gian nan duy trì chút ý thức. Ông nhìn Lục Thời Sâm và cái hộp trong tay mình, như thể nhìn thấy Thời Tân đứng trước mặt mình, nhìn thấy cảnh gia đình ba người từng bên nhau.

Trong trí nhớ, ông và Thời Tân cùng tưởng tượng Lục Thời Sâm lớn lên, mà cảnh hai người họ dần dần già đi lại vẫn rõ ràng như lúc ban đầu.

Nhưng mà, tất cả đều không trở về được nữa…

“Thời Sâm, cái này để lại cho con.” Lục Thành Trạch đỡ Lục Thời Sâm, từ từ đặt chiếc hộp trong tay vào tay hắn, đồng thời cũng nhẹ nhàng đặt Lục Thời Sâm xuống đất, ông ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Chiêu: “Tiểu Mạnh, chuyện sau đó, giao cho cháu vậy. Xin đừng cố kỵ danh tiếng của chú, công khai chân tướng của mọi chuyện ra, để ngăn chặn sản sinh ra… quái vật giống như chú.”

Mạnh Chiêu nhìn thấy, lúc này khóe miệng Lục Thành Trạch đã dừng run rẩy, vẻ mặt trở nên ôn hòa mà kiên định, giống như lại trở về cái người tính nết lương thiện, tín ngưỡng kiên định của hai mươi năm trước.

Từ vẻ mặt bình tĩnh và thản nhiên trên mặt Lục Thành Trạch, Mạnh Chiêu như dự đoán được hành động kế tiếp của ông, anh không kịp nói nhiều lời khuyên ngăn hơn, cố gắng tiến lên giữ chặt Lục Thành Trạch, nhưng vết thương ở chân khiến chân anh lảo đảo một cái: “Chú Lục!”

Cùng lúc đó, Lục Thời Sâm còn tồn tại một chút ý thức cũng dốc toàn lực duỗi cánh tay phải của mình, cố gắng giữ lấy Lục Thành Trạch: “Bố…”

Lục Thành Trạch nhìn Lục Thời Sâm, chân lùi lại một bước. Mười hai năm trước sau khi mang Lục Thời Sâm ra nước ngoài, dường như ông chưa bao giờ nghiêm túc nhìn Lục Thời Sâm. Chỉ chớp mắt, thiếu niên năm đó đã lớn thành người đàn ông chững chạc, trông rất giống mình khi còn trẻ.

Tiếp đó Lục Thành Trạch nghĩ, thời gian hai mươi năm, mình từng do dự mấy lần, năm đó quyết tâm để Lục Thời Sâm sống trên đời mà không có tình cảm, rốt cuộc có phải một quyết định chính xác không. Nhưng cho tới bây giờ, ông lại mơ hồ thấy may mắn, may mà cảm xúc của Lục Thời Sâm chưa hoàn toàn khôi phục, may mà người cha này không làm tròn chức trách, may mà Lục Thời Sâm cũng không có tình cảm quá sâu đậm với mình, nếu không..

Lục Thành Trạch nhìn Lục Thời Sâm một cái thật sâu: “Thời Sâm, phải tốt thật tốt con nhé…”

Nói xong, ông đứng thẳng người, không mảy may do dự thả người nhảy ra phía sau.

Vách núi thẳng tắp dốc đứng, dưới trăm mét, là thủy triều cuồn cuộn mãnh liệt.

Cơ thể Lục Thành Trạch rơi thẳng xuống dọc theo vách núi, trong nháy mắt đã chôn vùi vào trong thủy triều.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cánh tay cố gắng giữ lấy Lục Thành Trạch của Mạnh Chiêu dừng lại giữa không trung, anh lảo đảo đi lên trước, đỡ lấy Lục Thời Sâm, cầm ngón tay lạnh lẽo, hơi run của Lục Thời Sâm.

Anh nhìn thấy, trên gương mặt luôn không có biểu cảm của Lục Thời Sâm, chẳng biết lúc nào đã lệ rơi đầy mặt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv