Sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, Lục Thành Trạch nhìn trần nhà trắng tinh trên đỉnh đầu, giành lấy cuộc sống mới cũng không khiến y cảm thấy vui vẻ chút nào, ngược lại mở mắt ra, cảm giác tuyệt vọng đè nén kia lại tràn đầy.
“Vợ tôi đâu?” Lục Thành Trạch suy yếu hỏi bác sĩ bên cạnh.
“Cô ấy…” Bác sĩ không đành lòng nói ra.
Nghĩ đến cảnh cuối cùng trước khi xảy ra tai nạn xe, Lục Thành Trạch biết, Thời Tân đã tử vong tại chỗ trong vụ tai nạn xe.
“Vậy con trai tôi thì sao?” Lục Thành Trạch lại hỏi.
“Anh Lục, con anh đã được cứu, mặc dù não bị va chạm nhưng trước mắt tính mạng đã không có gì đáng ngại.”
Lục Thành Trạch cố gắng chống giường ngồi dậy, không để ý khuyên can của bác sĩ, kéo cơ thể bị thương nặng đến phòng chăm sóc đặc biệt nơi Lục Thời Sâm đang nằm.
Ngồi bên giường bệnh, y ngây ngốc nhìn Lục Thời Sâm. Lục Thành Trạch hy vọng cậu bé tỉnh lại, lại sợ Lục Thời Sâm tỉnh lại. Một khi Lục Thời Sâm tỉnh lại, mình nên giải thích chuyện cả nhà cùng chịu chết với nó như thế nào? Lại làm thế nào để Lục Thời Sâm chấp nhận sự thật mẹ đã qua đời? Con đường sau này phải đi thế nào? Dẫn theo Lục Thời Sâm tự tử lần nữa à? Nhưng mà Thời Tân dùng tính mạng của mình để bảo vệ hai cha con họ, mình làm như vậy, phải chăng đã phụ sự chờ đợi của Thời Tân?
Trong lúc y do dự không quyết được, Lục Thời Sâm trên giường bệnh run rẩy lông mi, sau đó mở mắt ra, nhìn về phía Lục Thành Trạch.
“Thời Sâm… con tỉnh rồi?” Lục Thành Trạch lòng tràn đầy tuyệt vọng trộn lẫn một chút hy vọng: “Y tá! Bác sĩ!”
Nhưng chỉ chớp mắt, y đã nhận ra khác thường. Trong ánh mắt Lục Thời Sâm nhìn về phía mình không hề có dao động cảm xúc, giống như đang nhìn một người xa lạ vốn chẳng quen biết.
“Là bố đây, Thời Sâm,” Lục Thành Trạch nhìn vào mắt Lục Thời Sâm, cố gắng giúp cậu bé khôi phục dáng vẻ hoạt bát trước đây, “Là bố đây.”
Lục Thời Sâm vẫn nhìn y với gương mặt không biểu cảm, lắc đầu một cái.
Sau đó, bác sĩ tới kiểm tra tình huống cho Lục Thời Sâm, Lục Thành Trạch mới biết được, bởi vì não bị va chạm mạnh, lại thêm tinh thần cũng bị kích thích nghiêm trọng, Lục Thời Sâm bị mất trí nhớ do căng thẳng. Mà theo ký ức biến mất, còn có cảm xúc của Lục Thời Sâm, cậu thậm chí quên mất mẹ Thời Tân, cũng quên đi sự ỷ lại và tình thân với Thời Tân, trở thành một người sẽ không sinh ra bất kỳ dao động cảm xúc nào.
Sau khi biết kết quả này, Lục Thành Trạch cảm thấy buồn bã và bất lực, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ, đối với Lục Thời Sâm mà nói, quên đi mọi thứ mới là kết quả tốt nhất. Sống tiếp mà không có tình cảm, cũng có nghĩa là không có đau khổ, không có đe dọa, có lẽ đó cũng không phải là một chuyện xấu.
Cách cửa sổ, nhìn Lục Thời Sâm nằm trên giường bệnh ánh mắt trống rỗng và hững hờ, một suy nghĩ dần dần mọc rễ trong đầu Lục Thành Trạch – mình phải trả thù. Vì Thời Tân đã chết, vì Lục Thời Sâm mất đi ký ức và cảm xúc, vì người mẹ đến nay vẫn bị Ngô Gia Nghĩa giam cầm, cũng vì bản thân hoàn toàn thay đổi, mình nhất định phải tự tay giết Ngô Gia Nghĩa và Ngụy Xương Hòa, dù rằng phải trả bất cứ giá nào.
Có lẽ nhớ lại cảnh xác lập kế hoạch báo thù cách đây hai mươi năm trước, Lục Thành Trạch kể đến đây thì dừng lại một lát, trong ánh mắt lộ ra vẻ muốn phá hủy mọi thứ.
Bầu trời âm u, mây đen nặng nề đè trên đỉnh đầu, khiến người ta khó thở. Mạnh Chiêu có thể cảm nhận được, lúc này không chỉ anh đang dựa vào Lục Thời Sâm, mà Lục Thời Sâm cũng đang dựa vào anh, đối mặt với chân tướng nặng nề khiến người ta khó thở này, họ phải dựa vào nhau với có thể đứng vững.
Nhìn Lục Thành Trạch trước mặt, một lúc lâu, Lục Thời Sâm mới lên tiếng lần nữa. Trong giọng nói khàn của hắn mang theo nỗi buồn nặng nề, là một giọng điệu Mạnh Chiêu chưa bao giờ nghe: “Cho nên bố lên kế hoạch cho mọi chuyện? Cái chết của mẹ Mạnh Chiêu, án oan của cậu, còn có cái chết của Chu Diễn và Triệu Vân Hoa, đều có liên quan đến bố sao?”
“Ừ.” Lục Thành Trạch hơi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm, nhìn về phía dãy núi xa xôi, “Trời xui đất khiến, họ đều trở thành một khâu trong kế hoạch trả thù của bố.”
Lục Thành Trạch nhớ lại con đường báo thù hai mươi năm qua, hòa hoãn một lát rồi kể tiếp…
Nhưng mà, muốn trả thù nói nghe thì dễ? Không nói đến Ngô Gia Nghĩa và cảnh sát cấu kết với nhau, chỉ riêng chứng cứ mình hiện có, cho dù mình và Ngô Gia Nghĩa cá chết lưới rách, cho dù cảnh sát thi hành pháp theo lẽ công bằng, cũng chỉ có thể cho Ngô Gia Nghĩa vào tù mấy năm mà thôi. Muốn thực hiện kế hoạch báo thù, cách duy nhất có thể đó là tiếp cận Ngô Gia Nghĩa, chỉ có ở bên cạnh Ngô Gia Nghĩa, thâm nhập vào trong tổ chức phạm tội của hắn ta, mới có thể thu được nhiều chứng cứ và cơ hội hơn.
Bị thương nặng chưa hoàn toàn khỏi hẳn, Lục Thành Trạch đã chủ động đến tìm Ngô Gia Nghĩa, nói rằng sau khi trải qua tai nạn xe, mình đã nghĩ thoáng, y bằng lòng hợp tác với Ngô Gia Nghĩa, chỉ cần Ngô Gia Nghĩa hứa không còn tra tấn mẹ mình nữa, cũng không làm khó con mình. Để lấy được sự tin tưởng của Ngô Gia Nghĩa, Lục Thành Trạch còn mang đến tất cả chứng cứ mình nắm giữ, dùng một mồi lửa thiêu đốt trước mặt Ngô Gia Nghĩa.
Đương nhiên Ngô Gia Nghĩa sẽ không dễ dàng tin tưởng Lục Thành Trạch, nhưng hắn ta vui khi nhìn thấy Lục Thành Trạch khuất phục mình. Hơn nữa, với năng lực và thân phận nổi tiếng bây giờ của Lục Thành Trạch, nếu dưới tay mình có một người như vậy, rất nhiều chuyện sau này quả thực sẽ thuận tiện hơn nhiều.
“Được thôi, luật sư Lục.” Một lát sau, Ngô Gia Nghĩa vươn tay về phía Lục Thành Trạch, “Có điều, trước tiên anh cần giúp tôi xử lý một người.”
“Ai?”
“Một cảnh sát đang điều tra tôi.” Ánh mắt Ngô Gia Nghĩa lộ ra vẻ u ám, “Hình như là bạn của luật sư Lục. Cục trưởng Ngụy nói với tôi, người phụ nữ này cảm thấy rất hứng thú với vụ án của Trần Dục, vụng trộm đến Nham Thành điều tra nhiều lần, không biết là ở đâu tiết lộ tin tức, tôi cảm thấy không phải anh đúng không, luật sự Lục?”
Lục Thành Trạch hơn ngẩn ra, y nghĩ đến Mạnh Tịnh tới gặp mình vào mấy ngày trước, năng lực quan sát của Mạnh Tịnh rất giỏi, cô có thể nhìn ra được chút manh mối từ trạng thái của mình, tiếp theo nghĩ đến vụ án dân công đòi lương và cái chết của Trần Dục có vấn đề. Việc đã đến nước này, Ngô Gia Nghĩa đã không có khả năng tha cho cô.
“Sao thế luật sư Lục, có chỗ khó xử à? Hợp tác thì phải bỏ ra thành ý.” Thấy Lục Thành Trạch dường như đang do dự, Ngô Gia Nghĩa lại mở miệng, vẫn duy trì tư thế duỗi tay từ đầu đến cuối.
“Có thể hợp tác, nhưng anh cũng phải có chừng mực. Mạnh Tịnh dù sao cũng là bạn của tôi, anh muốn xử lý cô ấy như thế nào không liên quan đến tôi, nhưng tôi sẽ không tham dự vào kế hoạch giết cô ấy, nếu như anh có thể chấp nhận, vậy vụ hợp tác này sẽ xem như đạt được.” Lục Thành Trạch cũng vươn tay ra.
Ngô Gia Nghĩa lưỡng lự một lát, quả thực nếu Lục Thành Trạch thoải mái đồng ý chuyện này, ngược lại sẽ đáng nghi hơn. Hắn ta vươn tay về phía trước, bắt tay với Lục Thành Trạch.
Lần bắt tay này, đã là khoảnh khắc Lục Thành Trạch hoàn toàn từ bỏ tôn nghiêm và tín ngưỡng, đồng thời cũng kéo ra màn che của kế hoạch báo thù.
Về sau, Ngô Gia Nghĩa và thuộc hạ kết hợp với đặc điểm làm việc và nghỉ ngơi của Mạnh Tịnh, lập một kế hoạch ám sát kín đáo. Khoảng thời gian này, Lục Thành Trạch cũng chú ý đến, mình luôn bị theo dõi.
Một ngày trước khi sắp thực hiện kế hoạch ám sát, ngay trước mặt Lục Thành Trạch, Ngô Gia Nghĩa gọi Trương Lâm Thanh đến, giao nhiệm vụ giết Mạnh Tịnh cho anh ta, cũng vào lúc này, Trương Lâm Thanh lén lút ghi lại cuộc đối thoại với Ngô Gia Nghĩa.
Sau khi Trương Lâm Thanh đi, Ngô Gia Nghĩa lại gọi một người đến: “Lão Ngũ, ngày mai anh đi theo Trương Lâm Thanh, một khi Trương Lâm Thanh thất bại, anh hãy sẵn sàng ra tay.”
“Gì cơ? Muốn giết cớm?” Lục Thành Trạch chú ý, người được gọi là lão Ngũ lúc này vô cùng hưng phấn, “Không cần Trương Lâm Thanh, tôi tự đi.”
“Không được.” Ngô Gia Nghĩa dứt khoát từ chối lão Ngũ, “Quản người của anh đi, làm tốt việc của mình, đừng cò kè mặc cả với tôi.”
Lục Thành Trạch cẩn thận quan sát người này, y suy đoán, người này là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ, đồng thời y cũng chú ý đến sau khi bị từ chối, lão Ngũ tỏ vẻ rất không vui, hình như gã có một ít chấp niệm thù hận với cảnh sát.
Lục Thành Trạch có thể đoán được nguyên nhân Ngô Gia Nghĩa từ chối lão Ngũ – nhiệm vụ giết Mạnh Tịnh có độ khó không nhỏ, một khi lão Ngũ thất bại cũng vì đó mà mất mạng, vậy Ngô Gia Nghĩa sẽ mất đi một trợ thủ đắc lực để hắn ta khống chế toàn bộ sát thủ, điều này sẽ là tổn thất đáng kể với Ngô Gia Nghĩa.
Sau khi lão Ngũ đi, Ngô Gia Nghĩa cười lắc đầu: “Đúng là dân liều mạng, đám người này không dễ quản”
“Hắn có khúc mắc gì với cảnh sát?” Lục Thành Trạch tỉnh bơ hỏi.
“Lúc trẻ tuổi phạm tội quá nhiều, luôn bị cảnh sát bắt, vết sẹo trên mặt kia là do đánh nhau với cảnh sát.”
Lục Thành Trạch gật đầu không nói gì nữa.
Ngày Mạnh Tịnh bị giết hại, Lục Thành Trạch ngồi trong công ty luật Hạo Trạch sáng lập không lâu vừa được Ngô Gia Nghĩa bơm tiền, nhìn văn kiện chất thành đống trước mặt, một lúc lâu cũng không có động tác gì. Y biết, trên con đường đã được lên kế hoạch từ trước, bạn thân Mạnh Tịnh của y sẽ đối mặt với một cái bẫy không thể chạy trốn, chờ đợi cô là ngõ cụt chỉ có chết. Lúc này trông Lục Thành Trạch bình tĩnh một cách lạ thường.
Hôm sau, Lục Thành Trạch nhìn thấy tin tức Mạnh Tịnh đánh nhau với bọn buôn người, hy sinh vì nhiệm vụ trên báo. Mới đầu trên mặt y vẫn không có biểu cảm gì, nhưng mấy giây sau đó, trái tim y bỗng nhiên đau âm ỉ, và nương theo nhịp tim ngày càng nghiêm trọng, Lục Thành Trạch cảm thấy khó thở, bàn tay cầm tờ báo run rẩy không kiểm soát được.
Y vốn cho rằng, vào giây phút quyết tâm báo thù, mình đã bị ép từ bỏ tình cảm của con người, nhưng cảm nhận mãnh liệt này vẫn ép y không thở nổi. Rõ ràng mình có thể ngăn cản cái chết của Mạnh Tịnh, nhưng lại vì lấy được sự tin tưởng của Ngô Gia Nghĩa, vì ấp ủ đợt báo thù chẳng biết lúc nào đến, mà trơ mắt dung túng mọi chuyện xảy ra… Ngón tay cầm tờ báo của Lục Thành Trạch siết chặt, bóp mép tờ báo nhăn nhúm, suy nghĩ báo thù lại một lần nữa bành trướng và tăng vọt trong cơ thể y.
Sau khi Mạnh Tịnh chết không lâu, Ngô Gia Nghĩa lại đến tìm Lục Thành Trạch, lần này hắn ta muốn Lục Thành Trạch tự tay xử lý Chúc Văn Tú.
“Tại sao phải xử lý chị ta,” Lục Thành Trạch nhìn thoáng qua Ngô Gia Nghĩa, có ý riêng nói, “Có phải hơi lãng phí không?”
“Nguyên liệu thí nghiệm không thiếu cô ta, sau này tôi có cách kiếm nhiều hơn.”
“Giao cho thuộc hạ của anh đi, tôi không có thời gian.”
“Tôi muốn anh đích thân xử lý.” Ngô Gia Nghĩa không có ý tốt nhìn Lục Thành Trạch, “Luật sư Lục, lần trước giết cảnh sát anh nói đó là bạn của anh, tôi đồng ý anh không tham gia vào. Nhưng lần này anh lại từ chối, tôi rất nghi ngờ thành ý hợp tác của anh với tôi.”
Lục Thành Trạch nhìn về phía Ngô Gia Nghĩa: “Anh muốn tôi làm thế nào?”
“Lão Ngũ, anh qua đây.” Thấy Lục Thành Trạch cuối cùng cúi đầu, Ngô Gia Nghĩa gọi ra bên ngoài cửa một câu, đợi lão Ngũ đi vào, hắn ta dặn dò, “Dẫn theo luật sư Lục, tìm chỗ thích hợp để anh ta xử lý Chúc Văn Tú.”
Ngô Gia Nghĩa dặn dò xong, lão Ngũ dẫn Lục Thành Trạch chạy đến địa điểm đã lên kế hoạch. Dọc đường, Lục Thành Trạch nhận ra với tư cách là một trong các cổ đông của tập đoàn Văn Đỉnh, Chúc Văn Tú bị Ngô Gia Nghĩa truyền thuốc độc, rất có thể vào một thời điểm nào đó trong tương lai, sẽ trở thành một quân cờ quan trọng trên con đường báo thù của y. Vì thế, y giữ lại một chứng cứ quan trọng này.
Mà muốn đạt được mục đích này, điều đầu tiên Lục Thành Trạch phải làm đó là xúi giục lão Ngũ. Hơn nữa, thâm nhập vào tổ chức phạm tội phía sau Ngô Gia Nghĩa, vốn là một khâu trong kế hoạch báo thù của y, mặc dù bây giờ có thể sẽ hơi sớm, nhưng đối mặt với thời khắc mấu chốt trước mắt, mình nhất định phải có hành động.
Lão Ngũ, thủ lĩnh sát thủ, kẻ phạm tội trời sinh có tính cách phản xã hội, ham mê giết người, căm hận cảnh sát, vả lại, tính cách người này quái đản ngang ngược, mặc dù nghe lệnh Ngô Gia Nghĩa, nhưng có vẻ như cũng không tuyệt đối trung thành với Ngô Gia Nghĩa. Đây là thông tin Lục Thành Trạch phân tích được thông qua quan sát lão Ngũ.
Lục Thành Trạch nhìn lão Ngũ đang điều khiển xe, đưa một điếu thuốc qua rồi duỗi tay châm lửa cho gã.
“Cảm ơn, luật sư Lục.” Lão Ngũ rít một hơi thuốc thật sâu, biểu cảm có phần hài lòng.
Nhìn lão Ngũ, Lục Thành Trạch mở miệng nói: “Đã làm bao lâu rồi?”
“Vài năm, nếu không nhớ lầm chắc được bốn, năm năm rồi?” Dường như lão Ngũ không nhớ ra được.
“Làm việc vì Ngô Gia Nghĩa, anh có thể nhận được gì?”
“Người chết vì tiền, chim chết vì ăn mà.”
“Trừ cái đó ra thì sao?”
Lão Ngũ hơi cảnh giác, không nói gì.
“Còn có giết người vui vẻ đúng không.” Lục Thành Trạch trả lời thay gã.
“Hận cảnh sát hả?” Lục Thành Trạch hỏi tiếp.
“Đờ mờ, cớm không có đứa nào tốt, nếu để tôi bắt được đứa nào xem tôi chơi chết hắn như thế nào.” Câu nói này của lão Ngũ lại một lần nữa xác nhận phỏng đoán của Lục Thành Trạch.
Lục Thành Trạch lại hỏi: “Ngô Gia Nghĩa có bao nhiêu tài sản?”
Lão Ngũ cười nhạo nói: “Sao tôi biết được?”
“Nếu những tài sản này thuộc về anh hết thì sao?”
Lão Ngũ quan sát Lục Thành Trạch, hình như cảm thấy câu hỏi này thú vị.
“Muốn giết cảnh sát đúng không?” Lục Thành Trạch tiếp tục ném mồi nhử ra, “Anh có hứng thú với trưởng cục cảnh sát không?”
Mặc dù lão Ngũ không nói chuyện, nhưng biểu cảm trên mặt rõ ràng để lộ vẻ hưng phấn.
“Có hứng thú làm việc giúp tôi không? Thù lao tôi trả cho anh sẽ dày hơn Ngô Gia Nghĩa.” Thấy lão Ngũ chỉ quan sát mình và không nói chuyện, Lục Thành Trạch nói tiếp, “Suy nghĩ kỹ đi, vừa có thể giết nhiều người hơn, vừa có thể lấy được hai phần thù lao, vì sao lại không làm?”
“Làm việc giúp anh?” Cuối cùng lão Ngũ lên tiếng, “Anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn giết Ngô Gia Nghĩa,” Lục Thành Trạch nói một cách dứt khoát, “Nếu anh chịu ra sức cho chuyện này, sau khi chuyện thành công, toàn bộ tài sản của Ngô Gia Nghĩa thuộc về anh.”
“Anh không sợ tôi kể lại lời của anh cho ông chủ Ngô?” Lão Ngũ hơi kinh ngạc, gã tiếp tục quan sát Lục Thành Trạch, hứng thú trong ánh mắt rõ ràng trở nên dày đặc hơn.
Đương nhiên Lục Thành Trạch có lo lắng này, nhưng mà, muốn thâm nhập vào tổ chức phạm tội của Ngô Gia Nghĩa, y nhất định phải đánh cược một lần. Y không nói gì, chỉ cười một tiếng.
Sau khi suy tư vài giây, lão Ngũ hỏi: “Anh muốn tôi làm thế nào?”
“Giao Chúc Văn Tú cho tôi xử lý, tôi sẽ để chị ta phát huy tác dụng quan trọng hơn trong tương lai.”
“Thú vị.” Sau vài giây nhìn Lục Thành Trạch chằm chằm, lão Ngũ cười ra tiếng, “Luật sư Lục, anh đừng làm tôi thất vọng đấy.”
“Vậy chúng ta xem như bàn bạc xong rồi.” Lục Thành Trạch âm thầm thở phào nhẹ nhõm, “Không thể ngừng truyền thuốc cho Chúc Văn Tú, tôi cần anh âm thầm cung cấp cho tôi, có thể không?”
“Giao cho tôi.” Lão Ngũ nói.
Lục Thành Trạch không giết chết Chúc Văn Tú, mà dẫn cô trốn đi. Sau đó, y vừa kinh doanh công ty luật Hạo Trạch của mình, thành lập chi nhánh của Hạo Trạch trên phạm vi cả nước, vừa âm thầm cung cấp trợ giúp về mặt pháp luật cho Ngô Gia Nghĩa, nhờ vào đó lấy được sự tin tưởng của Ngô Gia Nghĩa.
Mà Ngô Gia Nghĩa cũng cực kỳ khôn khéo, bên ngoài hắn ta biểu hiện không quen thân Lục Thành Trạch, để phòng lúc nào đó trong tương lai, một khi mình rơi vào sóng gió dư luận, luật sư Lục Thành Trạch danh tiếng cực tốt lại không quen biết mình sẽ đúng lúc đứng ra, có thể mang đến trợ lực rất lớn cho hắn ta.
Lục Thành Trạch kiên nhẫn chờ đợi thời cơ báo thù, chờ mãi năm năm, thời cơ này mới lộ manh mối.
Mạnh Tường Vũ làm thế nào phát hiện cái chết của chị gái mình có liên quan đến Ngô Gia Nghĩa, điểm này Lục Thành Trạch chẳng hề hay biết, y chỉ biết rằng Mạnh Tường Vũ tự mình theo dõi Ngô Gia Nghĩa đã bị phát hiện.
Ngô Gia Nghĩa đa nghi lại lòng dạ độc ác, lập tức cử người đi sát hại Mạnh Tường Vũ. Theo lẽ thường thì lão Ngũ phụ trách giám sát toàn bộ quá trình, nhưng ngày đó, lão Ngũ mang đến một tin tức bất ngờ lại kịp thời cho Lục Thành Trạch – sát thủ Ngô Gia Nghĩa cử đi có đam mê yêu thích trẻ em, trong lúc đợi Mạnh Tường Vũ đi đón con gái, gã ta nhất thời nổi lên ý cưỡng hiếp Mạnh Nhã Thù con gái của Mạnh Tường Vũ. Không thể giết Mạnh Tường Vũ ngay lập tức, sau một hồi vật lộn, Mạnh Tường Vũ dẫn theo con gái rời khỏi hiện trường, họ đã mất đi thời cơ tốt nhất để giết người.
“Giết hắn.” Lục Thành Trạch quyết định thật nhanh, “Đừng để lại bất cứ manh mối gì có liên quan đến anh ở hiện trường.”
Lão Ngũ không hỏi nhiều, quyết đoán ra tay theo mệnh lệnh của Lục Thành Trạch.
Sau khi Ngô Gia Nghĩa biết được đã gọi lão Ngũ đến tra hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Lão Ngũ kể lại sự việc một cách đại khái sau đó bảo: “Thời điểm này còn không quản được cái cu trong quần mình, đáng chết.”
Ngô Gia Nghĩa cũng không trách tội lão Ngũ, mà nói với vẻ tiếc nuối: “Vụ mua bán này thua lỗ rồi, tìm người như vậy cũng không dễ dàng. Chuyện không hoàn thành, anh còn xen vào.”
Lục Thành Trạch bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Nếu lão Ngũ không để lại bất cứ dấu vết gì, vụ mua bán này cũng không lỗ.”
“Có ý gì?” Ngô Gia Nghĩa khó hiểu.
“Người đã chết, chắc chắn sẽ có hung thủ, hơn nữa hai người đã đánh nhau một khoảng thời gian, như vậy trong cái nhìn của cảnh sát, ai có khả năng là hung thủ nhất?”
Ngô Gia Nghĩa chợt hiểu ra, nếu Mạnh Tường Vũ có thể vì vậy mà bị kết tội, mặc dù không bị giết chết, nhưng cũng xem như diệt trừ đại họa trong đầu mình.
Cùng lúc đó, Lục Thành Trạch dự mưu cho lần báo thù này – Mạnh Tường Vũ theo dõi Ngô Gia Nghĩa, chứng tỏ trong tay anh ta có khả năng nắm giữ một vài manh mối Mạnh Tịnh điều tra được khi còn sống. Lại thêm con gái bị cưỡng hiếp, cha bị hãm hại như thế và vụ án oan đủ để chấn động cả nước, nếu như có thể tổng hợp được những thứ này, rất có thể sẽ vặn thành ngòi nổ để kích nổ.
Thế nhưng, muốn vạch trần mọi chuyện thì nhất định phải có bàn tay đẩy, một cảnh sát có ý chí kiên định đồng thời có năng lực điều tra rõ những chuyện này. Lục Thành Trạch cầm một tấm ảnh trong tay, bên trên là một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục cảnh sát – đội phó đương nhiệm của đội điều tra tội phạm công an Minh Đàm, Từ Trọng Lễ.
Lục Thành Trạch biết, Từ Trọng Lễ và Mạnh Tịnh là quan hệ bạn bè rất thân, tuy rằng số lần y và Từ Trọng Lễ gặp nhau không nhiều, nhưng từ Mạnh Tịnh y biết được người này có thể dựa vào và đáng tin cậy.
Em trai của bạn thân ngày xưa không hiểu sao rơi vào vụ án oan, với quan hệ của Từ Trọng Lễ và Mạnh Tịnh, anh ta sẽ coi trọng vụ án này hơn. Lục Thành Trạch gửi hy vọng Từ Trọng Lễ có thể thông quan vụ án oan này, đào ra chân tướng giấu ở phía sau. Nhưng điều khiến y thất vọng đó là, chính vì năm đó quan hệ của Từ Trọng Lễ và Mạnh Tịnh quá thân thiết, mà vụ án oan này lại vô cùng chấn động và nhạy cảm, cấp trên xuất phát từ nguyên nhân tránh hiềm nghi, trên nguyên tắc không cho phép Từ Trọng Lễ tham gia vào vụ án này. Vả lại, Mạnh Tường Vũ hình như cũng không có chứng cứ thực chất gì liên quan đến Ngô Gia Nghĩa để cung cấp cho cảnh sát, nếu không cảnh sát đã có hành động với Ngô Gia Nghĩa từ lâu rồi.
Mắt thấy Mạnh Tường Vũ thật sự bị phán là hung thủ giết người, Lục Thành Trạch rơi vào thất vọng và bất lực thật sâu.
Mà đúng lúc này, một thiếu niên đến tìm y, cầu xin y bào chữa vô tội cho cậu Mạnh Tường Vũ của mình. Lục Thành Trạch biết, bây giờ Mạnh Tường Vũ rơi vào án oan là vì mình, nhưng y lại không thể nhận vụ kiện này, một khi y đồng ý bào chữa vô tội cho Mạnh Tường Vũ, chính là đối đầu với Ngô Gia Nghĩa, nhất định sẽ gây nên sự chú ý của Ngô Gia Nghĩa. Đến lúc đó, mọi chuẩn bị cho việc trả thù trong mấy năm qua của mình sẽ thất bại trong gang tấc.
Đối mặt với thiếu niên trước mặt quỳ xuống với mình vì người cậu, Lục Thành Trạch nhẫn tâm từ chối cậu ấy.
Nhưng y không ngờ rằng, Lục Thời Sâm luôn không có bất kỳ tình cảm gì, càng đừng nói đến thông cảm, lại trở thành biến số của tất cả. Lục Thời Sâm ở phòng bên cạnh tận mắt nhìn thấy tất cả qua khe hở của cửa chớp, tự tác chủ trương đến tìm giáo sư đại học Chu Minh Sinh của mình. Chu Minh Sinh gọi điện thoại cho mình, mời y cùng biện hộ vô tội cho Mạnh Tường Vũ.
Trăn trở nhiều lần, vụ án này vẫn rơi trên đầu mình, Lục Thành Trạch không biết nên cảm khái số phận vô thường hay là thần kỳ.
Thầy Chu Minh Sinh đến tìm mình, Lục Thành Trạch không có lý do từ chối. Y gặp Ngô Gia Nghĩa một lần, thẳng thắn rằng nếu mình từ chối nhận vụ án này, rất có thể sẽ bị nghi ngờ. Lúc này Ngô Gia Nghĩa cũng phát hiện, Mạnh Tường Vũ hình như cũng không đe dọa đến mình. Mặt khác, hắn ta cũng không hy vọng mất đi một trợ thủ mạnh và có năng lực như Lục Thành Trạch, thế là cuối cùng ngầm đồng ý cho Lục Thành Trạch nhận vụ án này.
Sau khi liên thủ với Chu Minh Sinh thắng vụ kiện này, Lục Thành Trạch chú ý, tình cảm của Lục Thời Sâm dường như có dấu hiệu khôi phục, nghĩa là trí nhớ của hắn cũng rất có khả năng khôi phục. Là vì thiếu niên tên Mạnh Chiêu kia à? Lục Thành Trạch không thể nào biết được.
Mạnh Chiêu là con trai của Mạnh Tịnh, một khi ký ức của Lục Thời Sâm khôi phục, lại sinh ra nhiều giao thoa với Mạnh Chiêu, điều đó có thể gây cản trở lớn cho kế hoạch báo thù của Lục Thành Trạch. Suy đi nghĩ lại, Lục Thành Trạch quyết định đưa Lục Thời Sâm ra nước ngoài.
Sau khi thắng vụ kiện của Mạnh Tường Vũ, Lục Thành Trạch rõ ràng cảm nhận được, ban đầu Ngô Gia Nghĩa đã buông lỏng cảnh giác với mình, bởi vì chuyện lần này mà như thể lại trở nên cảnh giác và đa nghi. Thời cơ trả thù chưa chín muồi này, thật sự mang đến mạo hiểm quá lớn, Lục Thành Trạch nhận ra, mình nhất định phải kiên nhẫn hơn, cẩn thận hơn, chờ đợi thời cơ báo thù chín muồi hơn.
Trong quá trình chờ đợi, Lục Thành Trạch chú ý đến con trai của Ngô Gia Nghĩa – Ngô Vi Hàm. Cậu trai mười mấy tuổi này hoàn toàn kế thừa gen tội ác của Ngô Gia Nghĩa, lại ngu xuẩn và lỗ mãng hơn Ngô Gia Nghĩa, vô cùng có khả năng trở thành một điểm mấu chốt trong quá trình báo thù.
Lục Thành Trạch chú ý Ngô Gia Nghĩa đồng thời cũng chú ý Ngô Vi Hàm. Như y dự đoán, hai năm sau, Ngô Vi Hàm quả nhiên đã làm ra một chuyện khó mà thu dọn – đầu tiên hiếp dâm tập thể và bắt cóc Hứa Ngộ Lâm, sau đó hiếp dâm tập thể Lâm Lang, mấu chốt là, cậu ta bức tử bạn học cùng lớp Triệu Đồng.
(chắc tác giả nhầm chỗ này vì Lâm Lang mới là nạn nhân đầu tiên bị Ngô Vi Hàm hiếp)
Vì một lần nữa lấy được lòng tin của Ngô Gia Nghĩa, Lục Thành Trạch chủ động đứng ra, đảm nhiệm luật sư bào chữa của bên bị cáo. Bởi vì dính đến trẻ vị thành niên nên vụ án không được xét xử công khai. Nhưng với danh tiếng của Lục Thành Trạch, vừa nhận vụ án này, một vài người trong ngành luật biết chuyện đã nhanh chóng thay đổi thái độ, ngày càng có nhiều người suy đoán cái chết của Triệu Đồng có thật sự chỉ là tự tử ngoài ý muốn. Mà kết quả thắng vụ kiện này cũng làm cho Lục Thành Trạch hài lòng – y lại lấy được lòng tin của Ngô Gia Nghĩa.
Lục Thành Trạch nhìn thấy thuốc độc Ngô Gia Nghĩa và Dược phẩm Lâm Giang nghiên cứu lần lượt được đổi mới, nhìn thấy Ngô Gia Nghĩa thông qua thuốc độc này hại chết một doanh nhân, từng bước một mở rộng tập đoàn Ngô thị, nhìn thấy Ngô Vi Hàm thành lập lồng tối, lôi kéo nhiều mạng lưới tội ác cho tập đoàn Ngô thị, nhìn thấy cô gái này đến cô gái khác bị đưa vào tầng hầm viện dưỡng lão…
Y biết, nguồn gốc tội ác của tập đoàn Ngô thị chôn sâu hơn, phạm vi mở rộng lớn hơn, ngày nó bị nhổ tận gốc, sẽ rầm rộ hơn, hả hê lòng người hơn. Ngày y có thể báo thù, chính là ngày Ngô Gia Nghĩa và Ngô Vi Hàm mãi mãi bị đóng đinh lên cây cột sỉ nhục, mãi mãi bị người khác chà đạp. Y đang kiên nhẫn chờ ngày đó đến.
Một ngày nào đó ba tháng trước, Lục Thành Trạch nhận được điện thoại của trợ lý, nói rằng một chàng trai tên là “Chu Diễn” muốn gặp mình, có chuyện quan trọng muốn tìm mình.
Mới đầu Lục Thành Trạch không xem là chuyện gì, chỉ bảo trợ lý dành thời gian rảnh để gặp chàng trai kia. Nhưng tối hôm đó, Lục Thành Trạch đi ra từ công ty luật thì bị một chàng trai ngăn lại.
“Chú Lục,” Chàng trai kia bước nhanh theo ông, “Cháu là Chu Diễn. Không đúng, là Trần Diễn, chú còn nhớ cháu không?”
Chu Diễn, Trần Diễn, Lục Thành Trạch nhìn gương mặt hơi quen thuộc này, nghiêm túc sắp xếp mảnh vỡ ký ức, chẳng mấy chốc hai gương mặt một lớn một bé chồng lên nhau, tâm trạng của Lục Thành Trạch cũng bất giác trở nên phức tạp: “Cậu là con trai của Trần Dục?”
“Là cháu, chú Lục.” Chàng trai lập tức gật đầu.
“Tìm tôi có chuyện gì? Đến phòng làm việc của tôi nói đi.” Lục Thành Trạch dẫn Chu Diễn đến phòng làm việc của mình.
Đến văn phòng, Chu Diễn lấy điện thoại ra, cho Lục Thành Trạch xem một đoạn video, đó là đoạn video Ngô Vi Hàm bức tử Triệu Đồng từ tay Từ Doanh Doanh.
“Cậu muốn tôi lật lại bản án?” Lục Thành Trạch hỏi, “Chuyện này có liên quan gì đến cậu?”
“Cháu và Triệu Đồng, là bạn bè.” Vẻ mặt Chu Diễn hơi chua xót nói.
“Hơn nữa…” Chu Diễn lại mở một tấm ảnh trong điện thoại ra: “Chú Lục chú xem, cháu phát hiện cái này trên mặt tường trong nhà cháu.” Cậu ta nói, đoạn vuốt màn hình phóng đại tấm ảnh kia lên, “Không rõ lắm, chú xem kỹ đi.”
Lục Thành Trạch nhận điện thoại, sau khi nhìn rõ tấm ảnh kia, thần kinh trong đầu ông lập tức căng thẳng – trên góc tường ố vàng có nửa dấu vân tay máu không rõ ràng.
Hai mươi năm trước, cảnh tượng mình cầm dao đâm vào Trần Dục hiện lên trong đầu Lục Thành Trạch, dấu vân tay máu này để lại khi nào? Khi đánh nhau với Trần Dục? Hay là sau khi giết chết Trần Dục, lúc mình đứng lên đã để lại?
Bởi vì dấu vết rất mờ, lúc Ngô Gia Nghĩa dẫn người dọn sạch hiện trường có lẽ cũng không phát hiện. Mà sau khi Trần Dục chết, Chu Diễn theo mẹ tái hôn chuyển ra khỏi căn nhà cũ kia, mãi cho đến ngày hôm nay hai mươi năm sau, mới phát hiện nửa dấu vân tay máu này.
“Đây là…” Lục Thành Trạch nhìn Chu Diễn một cái.
“Chú Lục, cháu nghi ngờ bố cháu không hề tự tử, dấu vân tay máu này, chắc là người giết ông ấy để lại. Cháu bí mật kiểm tra, vụ kiện năm đó bố cháu và chú cùng thưa kiện, bàn tay đen thật sự ngăn cản hai người thật ra là Ngô Gia Nghĩa! Vân tay này chắc chắn do Ngô Gia Nghĩa để lại.”
“Ngồi xuống từ từ nói đi,” Lục Thành Trạch dẫn Chu Diễn đến ghế sofa ngồi xuống, “Cậu báo cảnh sát chưa?”
“Vẫn chưa.” Chu Diễn lắc đầu, “Thế lực của Ngô Gia Nghĩa lớn như thế, chỉ dựa vào nửa dấu vân tay máu hai mươi năm trước, lên án ông ta giết bố cháu, cháu không biết cảnh sát có nghiêm túc xử lý không… Cho nên, cháu định hỏi thăm chú chuyện năm đó trước. Chú Lục, năm đó chú và bố cháu là bạn, chú cảm thấy vụ tự tử của bố cháu có vấn đề gì không?”
“Năm đó bố cậu tự tử ở Nham Thành, nếu như là mưu sát, vậy cũng phải để lại chứng cứ phạm tội gần địa điểm bố cậu chết ở Nham Thành, làm sao để lại dấu vân tay máu ở quê nhà Minh Đàm?” Lục Thành Trạch trả điện thoại lại cho Chu Diễn.
“Cháu cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Nhưng trước đó bố cháu đang yên đang lành, không có khả năng tự tử, nhất định không phải tự tử! Bố cháu nói, muốn kiếm tiền cho mẹ cháu chữa bệnh, muốn cháu học trường tốt, muốn cả nhà chúng cháu sống một cuộc sống tốt…” Nói đến đây, cảm xúc của Chu Diễn ngày càng kích động, trong hốc mắt của anh ta đã chảy ra nước mắt.
Đúng vậy, đòi lương cũng được, giết người cũng được, lý do Trần Dục khát vọng với tiền như thế, cũng chỉ muốn để người nhà sống tốt hơn mà thôi. Mà điểm này cũng đã trở thành nhược điểm bị Ngô Gia Nghĩa lợi dụng, ngoại trừ hứa hẹn hai triệu, Ngô Gia Nghĩa còn nói gì với Trần Dục? Bây giờ, những chi tiết này cũng chỉ có Ngô Gia Nghĩa biết.
Nhưng lúc này Lục Thành Trạch cũng không thể thẳng thắn đối đãi với Chu Diễn: “Chu Diễn, tôi có thể hiểu cho cậu, bố cậu có phải bị mưu hại hay không, tôi không thể đoán được. Nhưng nếu như lời cậu nói, dù thật sự là Ngô Gia Nghĩa giết bố cậu, chỉ dựa vào ngần ấy chứng cứ không quan trọng, cảnh sát cũng không có cách bắt ông ta.”
“Chú Lục, cháu biết. Cho nên hôm nay cháu còn mang theo video của Ngô Vi Hàm cho chú xem, Ngô Vi Hàm là con trai của Ngô Gia Nghĩa, hắn phạm tội lớn như thế, chúng ta có thể làm lớn chuyện này không, sau đó lật ra vụ án năm đó của bố cháu?”
Lục Thành Trạch im lặng, hồi lâu không nói gì.
“Chú Lục, không chỉ bố cháu, chú không nghi ngờ vụ tai nạn xe của nhà chú cũng là Ngô Gia Nghĩa động tay động chân ở sau lưng sao?” Chu Diễn tiếp tục khuyên Lục Thành Trạch, hy vọng Lục Thành Trạch có thể tán đồng với ý kiến của mình.
“Trước tiên cậu đừng báo cảnh sát, để tôi suy nghĩ.” Lục Thành Trạch nói.
Thấy Lục Thành Trạch dường như đang qua loa với mình, biểu cảm của Chu Diễn rõ ràng hơi thất vọng: “Vậy chú Lục, cháu đi trước.” Anh ta xoay người, chậm rãi đi về phía cửa.
Khoảnh khắc Chu Diễn sắp đi ra, Lục Thành Trạch đột nhiên cất tiếng: “Nếu thật sự muốn làm chuyện này, có thể sẽ trả giá rất lớn.”
“Giá lớn thế nào cháu cũng không để ý!” Chu Diễn quay người nhìn Lục Thành Trạch, “Bố mẹ cháu đã qua đời, từ lâu cháu chỉ có một mình.”
“Cho dù là tính mạng sao?”
Chu Diễn cực kỳ kiên định gật đầu: “Vâng.”
“Tôi biết rồi.” Lục Thành Trạch nói.
Sau khi Chu Diễn đi, Lục Thành Trạch đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của anh ta, bất động một lúc lâu.
Đêm hôm đó, Lục Thành Trạch lập tức cử người bí mật theo dõi Chu Diễn, trong lòng ông rất rõ ràng, tuyệt đối không thể để Chu Diễn báo cảnh sát. Nếu cảnh sát thật sự phát hiện dấu vân tay của mình, vậy mình có khả năng bị cảnh sát khống chế, kế hoạch báo thù ấp ủ nhiều năm có thể sẽ thất bại trong gang tấc, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!
Mà buổi chiều ngày hôm sau, Lục Thành Trạch nhận được tin tức, Chu Diễn đã tìm đến Lục Thời Sâm, cũng dán một tờ giấy trên cửa nhà hắn, hẹn hắn gặp nhau ở dưới lầu nhà cũ.
Chu Diễn tìm Lục Thời Sâm đến nhà cũ làm gì? Lục Thành Trạch suy đoán, rất có khả năng Chu Diễn định cho Lục Thời Sâm xem nửa dấu vân tay máu kia, cũng nói cho hắn biết án mạng của Trần Dục và vụ tai nạn xe của nhà họ Lục đều do Ngô Gia Nghĩa gây ra, tiếp đó thuyết phục Lục Thời Sâm đến khuyên mình.
Không thể để cho Thời Sâm biết chuyện này, một khi nó biết được vụ tai nạn xe có liên quan đến Ngô Gia Nghĩa, vậy nó nhất định sẽ điều tra chuyện này. Nếu trong quá trình này nó thăm dò được một vài chân tướng của năm đó, vậy ký ức đau khổ liệu có khôi phục theo không? Đáng sợ hơn đó là, nếu Thời Sâm bí mật tham dự điều tra chuyện này, rất có thể sẽ như Mạnh Tịnh và Mạnh Tường Vũ năm đó, gặp phải bàn tay độc của Ngô Gia Nghĩa!
Chỉ có chuyện này, Lục Thành Trạch không cho phép xảy ra.
Có lẽ… đã đến lúc phải ra tay rồi. Lục Thành Trạch cuối cùng đợi được ngày này.
Có vụ báo thù mười hai năm trước làm vết xe đổ, kế hoạch lần này nhất định phải làm chu đáo và chặt chẽ hơn, bí mật hơn.
Muốn diệt từ nguồn gốc tội ác ăn sâu bén rễ của cha con Ngô thị, nhất định phải có một khởi đầu rầm rộ, một bàn tay đẩy nòng cốt truy tìm chính nghĩa, và một đồng minh có thể giúp đỡ mình, mới có thể thúc đẩy kế hoạch báo thù khổng lồ này vận chuyển vang dội.
Trong đầu Lục Thành Trạch hiện lên mấy gương mặt – Chu Diễn có mấy triệu fan, nóng lòng tìm kiếm chân tướng năm đó, Triệu Vân Hoa có bệnh tim, mười năm trả thù vì con trai, Mạnh Chiêu đội phó đội điều tra tội phạm cố chấp trong việc đào ra tất cả chân tướng, truy tìm chính nghĩa, Nhậm Tuấn căm hận cha và Ngô Gia Nghĩa, Chúc Duệ bị ép trốn ra nước ngoài, Chúc Văn Tú bị giấu dài đến hai mươi năm…
Lục Thành Trạch đứng bên cửa sổ, nhìn tòa nhà cao tầng của tập đoàn Ngô thị sừng sững ở trung tâm thành phố Minh Đàm, ông biết, giờ phút này, chính là đêm trước khi lầu cao sắp đổ, ông tự tay lật đổ tòa nhà này, tận mắt nhìn nó sụp đổ thành một đống phế thải.
Mây đen nặng nề tụ tập ở chân trời, đè ép mỗi người đứng trên bờ vực lúc này.
“Chuyện sau đó nữa, chắc các con đều đoán được rồi.”
Lục Thành Trạch kể xong mọi chuyện, bình tĩnh nhìn chăm chú hai người đang dựa vào nhau trước mặt, trên mặt hiện lên nụ cười vui mừng không dễ nhận ra.