Vẻ Ngoài

Chương 130



Sóng biển mãnh liệt vẫn cuộn suốt một ngày một đêm, công tác vớt xác cũng kéo dài một ngày một đêm.

Mạnh Chiêu xử lý xong vết thương trên đùi, vẫn dừng lại trên bờ biển cùng Lục Thời Sâm. Anh có thể cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo của Lục Thời Sâm luôn dùng sức nắm tay mình, sự đau buồn nặng nề mà dày đặc kia tựa như bao phủ lấy hắn từ đầu đến cuối.

Nên làm thế nào giúp Lục Thời Sâm thoát ra ngoài? Mạnh Chiêu cũng không có đáp án chính xác. Tình cảm vừa mới khôi phục lại gặp phải kích thích như thế, rất khó tưởng tượng giờ phút này Lục Thời Sâm đang bị dày vò và tra tấn như thế nào. Nhưng Mạnh Chiêu biết, mình nhất định phải giúp Lục Thời Sâm thoát ra, cũng chỉ mình có thể cùng Lục Thời Sâm đi ra. Vụ tai nạn xe xảy ra hai mươi năm trước, số phận dường như đã giăng một tấm lưới khổng lồ và chặt chẽ, chụp bọn họ ở trong đó, biến thành người trong trò chơi.

Nhìn thủy triều không ngừng đập vào tảng đá ngầm bên bờ, Mạnh Chiêu nhớ lại quỹ đạo số phận trong hai mươi năm qua…

Không có Lục Thời Sâm, vụ án oan của Mạnh Tường Vũ cuối cùng rơi vào kết quả như thế nào? Vận mệnh của mình liệu có thay đổi không? Mọi thứ có còn đi đến một bước hôm nay không?

Nhưng nếu năm đó mình không đến tìm Lục Thành Trạch, không bị Lục Thời Sâm nhìn thấy quỳ xuống, Lục Thời Sâm có chủ động đến tìm Chu Minh Sinh không?

Từ nơi sâu xa, số phận dường như đã vẽ một quỹ đạo cố định rồi.

Cách đó không xa, thuyền đi vớt lái về phía hai người, dừng sát ở bên bờ, người trên thuyền đi ra: “Vớt được rồi, đội phó Mạnh, cố vấn Lục, hai người xác nhận đi.”

Nhìn xác được vận chuyển từ trên thuyền xuống, Mạnh Chiêu nhận ra, Lục Thời Sâm cầm tay mình chặt hơn, mà lại bắt đầu hơi run, hình như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân.

Xác được vận chuyển lên bờ, đã bị ngâm nước đến độ sưng lên. Ánh mắt Lục Thời Sâm từ trên cơ thể Lục Thành Trạch chậm rãi chuyển lên gương mặt ông, lúc ánh mắt chạm đến gương mặt quen thuộc kia, cơ thể hắn cứng đờ, nước mắt lại vô tri vô giác lăn xuống lần nữa.

Trong não, một đoạn ký ức xa xưa tự động hiện ra.

Lúc chín tuổi, Lục Thành Trạch vội vàng trở về từ Nham Thành đẩy cửa ra, buông cặp công văn ra, bước nhanh đi đến bên cạnh Thời Tân và Lục Thời Sâm. Y ôm lấy Lục Thời Sâm, tay còn lại ôm bả vai Thời Tân.

Trên bàn, ánh lửa của mấy ngọn nến trên bánh gato hơi chập chờn.

“Thời Sâm ước chưa?” Lục Thành Trạch nhìn Lục Thời Sâm, thân mật dán vào chóp mũi cậu bé.

Lục Thời Sâm cười hì hì: “Con nghe thấy tiếng bước chân của bố, muốn đợi bố về cùng ước.”

“Được.” Lục Thành Trạch cười đặt Lục Thời Sâm xuống đất, “Vậy bắt đầu đi.”

Nhìn ngọn nến trên bánh gato, Lục Thời Sâm chắp tay trước ngực, lớn tiếng nói: “Con ước, sau này sẽ giống như bố mẹ, làm một luật sư.”

“Đồ ngốc,” Lục Thành Trạch xoa tóc Lục Thời Sâm, “Điều ước nói ra sẽ không thành.”

Thời Tân cũng cười: “Không sao, im lặng ước lần nữa đi.”

Lục Thời Sâm nhắm mắt lại, trong lòng thầm đọc câu nói vừa rồi, sau đó Lục Thành Trạch và Thời Tân cúi người, cùng thổi tắt chín cây nến trên bánh gato với Lục Thời Sâm.

Lúc mười bảy tuổi, Lục Thành Trạch tiễn hắn đến sân bay quốc tế. Hai cha con im lặng suốt dọc đường, lúc sắp đi qua cửa kiểm tra an ninh chia tay, Lục Thành Trạch bỗng lên tiếng hỏi: “Sau này muốn học ngành nào?”

“Con chưa nghĩ đến.” Lục Thời Sâm nói.

“Đừng học luật.”

Lục Thời Sâm thản nhiên đáp một tiếng.

Về sau cũng không chọn chuyên ngành pháp luật, có thật sự vì câu nói kia của Lục Thành Trạch không? Lục Thời Sâm chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Nhưng đối mặt với xác của Lục Thành Trạch, Lục Thời Sâm giật mình nhận ra, qua nhiều năm như vậy, mặc dù Lục Thành Trạch chưa bao giờ nói về công việc và lộ ra cảm xúc ở trước mặt hắn, nhưng trong tiềm thức, Lục Thời Sâm tỉnh táo biết, Lục Thành Trạch sống nặng nề và đau khổ hơn bất cứ ai bên cạnh ông. Ông cũng không hy vọng mình sống thành một Lục Thành Trạch khác.

Người bình thường đuối nước mà chết thường có vẻ mặt đau đớn, nhưng Lục Thành Trạch lại trông vô cùng bình tĩnh, như thể chỉ nặng nề ngủ một giấc trong nước biển.

Trong trí nhớ, hình như Lục Thời Sâm chưa bao giờ nhìn thấy Lục Thành Trạch bình thản và thả lỏng như vậy. Khi còn sống Lục Thành Trạch rất bận, chỉ có trước khi mình ra nước ngoài, nửa đêm mới có thể nhìn thấy Lục Thành Trạch ở nhà ngẩn người nhìn bức ảnh trong tay. Khi còn nhỏ Lục Thời Sâm vẫn chưa cảm nhận được cảm xúc đau buồn, hắn chỉ mơ hồ cảm thấy, có một trọng lượng vô hình nào đó đè lên người Lục Thành Trạch, khiến ông giống như mình, không thể cảm nhận được sướng vui giận buồn của người khác.

Lặng im nhìn Lục Thành Trạch một lúc lâu, Mạnh Chiêu nhận ra bàn tay Lục Thời Sâm nắm mình hơi thả lỏng.

“Có lẽ với ông ấy mà nói, đây chính là kết quả tốt nhất.” Mạnh Chiêu nghe thấy Lục Thời Sâm nói vậy, “Khoảnh khắc ông ấy quyết tâm trả thù vào hai mươi năm trước, ông ấy đã biết kết cục của mình. Ngày này đến, cùng lắm là thời gian sớm hay muộn mà thôi.”

“Trông chú ấy rất bình tĩnh,” Mạnh Chiêu trở tay, nắm chặt tay Lục Thời Sâm, “Người thong dong chịu chết, trong lòng sẽ rất an tâm, rời đi mà không có đau khổ, có lẽ là kết cục tốt nhất với chú ấy.”

Lục Thời Sâm gật đầu, sau đó nhắm mắt một lúc lâu, “Đi thôi, đợi nhiều năm như thế, chắc ông ấy muốn đoàn tụ sớm với mẹ anh.”

Xác được vận chuyển lên xe, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm nhìn xe cảnh sát vận chuyển xác lái đi, cũng ngồi vào xe phía sau, đi theo họ.

Trên đường đi, hai người ngồi ở ghế sau, cơ thể dán sát vào nhau, nắm tay lặng im không nói gì, hấp thu nhiệt độ và sức mạnh từ nhau qua bàn tay nắm chặt.

Đến cục thành phố, Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm, thấp giọng hỏi: “Em phải đến chỗ cục trưởng Từ một chuyến, báo cáo tiến triển vụ án với ông ấy, anh đi cùng em không?”

Lục Thời Sâm lắc đầu: “Em đi đi, anh chờ em ở ngoài.”

“Ừ.” Mạnh Chiêu vỗ vỗ mu bàn tay Lục Thời Sâm, “Em sẽ về nhanh thôi.”

Mạnh Chiêu đẩy cửa đi vào văn phòng cục trưởng Từ, lần này cục trưởng Từ hiếm khi không ngồi sau bàn làm việc, mà đứng lặng bên cửa sổ, im lặng nhìn bên ngoài cửa sổ. Nghe thấy âm thanh sau lưng, cục trưởng Từ xoay người nhìn về phía Mạnh Chiêu: “Vớt được xác rồi?”

“Phải.” Mạnh Chiêu nhìn cục trường Từ, có vẻ như cũng cảm nhận được đau xót và buồn bã khó phát hiện trên người ông.

“Vậy là tốt rồi.” Cục trưởng Từ gật đầu, đi tới, “Kể lại trước sau sự việc cho tôi đi.”

Lúc Mạnh Chiêu kể mọi chuyện, trên mặt cục trưởng Từ từ đầu đến cuối không có biểu cảm gì. Cho đến khi Mạnh Chiêu kể xong, ông mới lên tiếng: “Tôi biết rồi. Vụ án này đã xong xuôi, cậu cũng nghỉ ngơi mấy ngày đi, ở bên cạnh Tiểu Lục, nó cần cậu.”

“Vâng.” Mạnh Chiêu đáp, “Vậy, tôi ra ngoài trước.”

Cục trưởng Từ gật đầu, lại quay lưng lại, khôi phục tư thế cũ, bất động nhìn ngoài cửa sổ.

Lúc rời khỏi văn phòng cục trưởng Từ, Mạnh Chiêu nhìn về phía ông, ánh mắt dừng một lát trên bóng lưng cao lớn kia, sau đó mới đóng cửa lại.

Lúc kể lại mọi chuyện, Mạnh Chiêu có một cảm giác, dường như cục trưởng Từ cũng không thấy bất ngờ với kết quả của vụ án này, mà giống như đã có dự cảm từ trước.

Sự yên tĩnh này, khiến Mạnh Chiêu cảm thấy không hài hòa, mà trong vẻ bình tĩnh ẩn giấu đau buồn, cũng khiến Mạnh Chiêu nghi ngờ hơn – lẽ nào, kết quả hiện tại cũng không vượt ngoài dự đoán của cục trưởng Từ?

Những năm này, Ngô Gia Nghĩa luôn làm nhiều việc ác ở Mình Đàm, thông qua lồng tối không ngừng mở rộng thế lực của mình, nanh vuốt tội ác trải rộng Minh Đàm. Với tư cách là cục trưởng cục công an ngồi ở vị trí cao, cục trưởng Từ hoàn toàn không biết gì với những chuyện này sao?

Năm đó cái chết của mẹ mình cũng không phải là ngẫu nhiên, mà có liên quan đến Ngô Gia Nghĩa, phải chăng ông ấy đã phát hiện từ lâu?

Dù từng biểu hiện nghi ngờ Lục Thành Trạch trước mặt Lục Thời Sâm, nhưng từ đầu đến cuối đều không tiến hành khống chế mạnh mẽ Lục Thành Trạch, tại sao?



Trong cả sự kiện, thái độ của cục trưởng Từ đối với lồng tối, với Ngô Gia Nghĩa có thể nói là vô cùng kiên quyết, nhưng đối với bàn tay đẩy phía sau cả sự kiện, hình như lại luôn không triển khai hành động mang tính thực chất nào, thậm chí ngay cả mình cũng không biết, rốt cuộc cục tưởng Từ đã truyền đạt những tin tức gì cho Lục Thành Trạch thông qua Nhậm Bâm.

Nghĩ đến chuyện này, tâm trạng Mạnh Chiêu phức tạp, nhìn từ hành vi cục trưởng Từ biểu hiện ra, có lẽ ông không phải người tham dự, trên cơ bản không thể xóa hết chứng cứ và dấu vết qua việc gian dối.

Nhưng liệu ông ấy có… đang cố ý dung túng mọi chuyện không?

Nhưng mà, với lòng dạ của cục trưởng Từ, không có khả năng thẳng thắn suy nghĩ trong lòng ông ấy với mình, và tất cả những điều này cũng chỉ có thể dừng ở việc suy đoán.

Ra khỏi văn phòng cục trưởng Từ, Mạnh Chiêu đi về phía Lục Thời Sâm đang chờ ở ngoài.

Công việc chụp ảnh lấy mẫu xác vẫn đang tiến hành, lúc hai người đang im lặng chờ đợi quá trình này, trong hành lang vang lên tiếng bước chân, Trình Vận bước nhanh chạy tới, giọng nói rất gấp: “Anh Chiêu ơi, Nhậm Tuấn vừa nghe thấy luật sư Lục tự tử, phản ứng vô cùng dữ dội, cả người sắp bất tỉnh, bọn em đã liên hệ với phòng y tế, anh có muốn đi qua nhìn không.”

Mạnh Chiêu gật đầu: “Biết rồi, bây giờ anh qua.”

Mạnh Chiêu vừa định rời đi, Lục Thời Sâm bên cạnh chợt lên tiếng: “Anh cũng muốn đi nhìn hắn.”

“Đi thôi.” Mạnh Chiêu nắm chặt tay Lục Thời Sâm, “Em đi cùng anh.”

Trong phòng thẩm vấn, Nhậm Tuấn ngồi trước bàn, hình như hơi xuất thần nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt lạnh như băng và đờ đẫn.

Nhân viên y tế bên cạnh đi tới: “Đội phó Mạnh, anh ta không có gì đáng ngại, chỉ xuất hiện phản ứng căng thẳng rất nghiêm trọng, tình huống này thường là bị kích thích rất lớn về mặt tâm lý mới có thể xuất hiện, bây giờ anh ta đang chậm rãi khôi phục.”

“Được, vất vả rồi.”

Nhìn Nhâm Tuấn trước mắt như thể lại trở về dáng vẻ ngu dốt trước đó, Mạnh Chiêu cảm thấy khoảnh khắc Nhậm Tuấn ghé vào tai mình nói chuyện cách đây không lâu chỉ là ảo giác.

Hai người đẩy cửa đi vào, Nhậm Tuấn mới hoàn hồn nhìn lại.

Ngồi đối diện y, đầu tiên Lục Thời Sâm nhìn Nhậm Tuấn một lát, mới lên tiếng hỏi: “Tại sao phải giúp bố tôi?”

Nhậm Tuấn lắc đầu không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngụy Xương Hòa chết chưa?”

“Chết rồi, ông ta bị bố tôi giết.”

Nghe được tin tức này, biểu cảm của Nhậm Tuấn như là thả lỏng ra.

“Tại sao quan tâm Ngụy Xương Hòa như vậy, trước kia anh tự vạch trần thân phận, gửi chứng cứ giả tạo cho cảnh sát, cũng vì ngăn cảnh sát đến Nham Thành bắt Ngụy Xương Hòa đúng không?”

“Ừ.”

“Trước kia Ngụy Xương Hòa và anh có lẽ không thù không oán, tại sao anh lại làm đến mức này vì giúp bố tôi?”

Sau khi im lặng một thời gian dài, Nhậm Tuấn cuối cùng mở miệng: “Bởi vì ông ấy cũng giúp tôi.”

“Giúp anh giết Ngô Gia Nghĩa và Nhậm Hải, báo thù cho mẹ anh?”

“Ừ.” Nhậm Tuấn không phủ nhận.

“Chỉ vậy thôi à?” Lục Thời Sâm truy hỏi, đồng thời trên mặt lộ ra vẻ mất mát và áy náy, “Tôi cảm thấy so sánh với tôi, anh giống con của ông ấy hơn.”

“Quả thực, từ giây phút ông ấy ngăn tôi tự tử và cho tôi ý nghĩa cuộc sống, tôi đã xem ông ấy như cha.” Biểu cảm của Nhậm Tuấn ngày càng đau buồn, “Nhưng mà, vị trí của anh trong lòng ông ấy, không ai có thể thay thế được. Tôi rất ghen tị với anh, có một người cha như thế.”

Nhậm Tuấn nhìn Lục Thời Sâm trước mặt, nói tiếp: “Biết không, khi quyết định có nên giết Chu Diễn hay không, bố anh vẫn luôn do dự, mặc dù trông ông ấy rất lạnh lùng, nhưng từng được ông ấy cứu tôi rất rõ ràng, ông ấy cũng không muốn hoàn toàn vứt bỏ lương tâm. Có biết tại sao cuối cùng ông ấy vẫn quyết định không?”

“Tại sao?”

“Bởi vì Chu Diễn đã tìm anh, ông ấy không muốn để anh có bất kỳ khả năng nào nhớ lại chuyện đau khổ.”

“Có biết tại sao ông ấy lựa chọn tôi cùng báo thù với ông ấy không?”

Lần này Lục Thời Sâm không trả lời, nhưng trong lòng hắn dường như đã có đáp án.

“Bởi vì ông ấy không hy vọng anh bị dính vết nhơ của người báo thù, ông ấy hy vọng anh có thể đứng về phía chính nghĩa tuyệt đối.” Nhậm Tuấn đột nhiên trở nên kích động, “Biết không, đều là vì anh!”

“Anh câm miệng cho tôi!” Mạnh Chiêu bên cạnh vỗ mạnh lên bàn, ngắt lời nói của Nhậm Tuấn. Lúc Mạnh Chiêu muốn nói tiếp, lại bị Lục Thời Sâm ngắt lời.

Lục Thời Sâm nhìn Nhậm Tuấn, không mảy may có ý trách móc y, ngược lại hơi cười: “Cảm ơn đã nói những điều này cho tôi, anh Nhậm.”

Nói xong, hắn đứng lên, rời khỏi phòng thẩm vấn cùng Mạnh Chiêu.

Lúc hai người sắp bước ra phòng thẩm vấn, Nhậm Tuấn nói ra câu nói cuối cùng: “Bố anh thật sự rất yêu anh.”

Lục Thời Sâm không quay đầu lại, nắm chặt cổ tay Mạnh Chiêu đi ra khỏi cánh cửa của phòng thẩm vấn.

Sau khi rời khỏi phòng thẩm vấn, điện thoại Mạnh Chiêu rung lên, là Chu Kỳ Dương gọi điện tới: “Anh Chiêu ơi, anh nói lại với cố vấn Lục một tiếng, việc chụp ảnh và lấy mẫu đã xong, sau khi cấp giấy chứng tử, có thể hỏa táng thi thể rồi.”

“Được, anh biết rồi.”

Trong nơi hỏa táng, nhìn thi thể Lục Thành Trạch bị đẩy vào lò hỏa táng, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm nhìn nhau không nói gì.

Lúc này, Lục Thời Sâm mới lấy cái hộp Lục Thành Trạch đưa cho hắn trước khi lâm chung ra.

Hộp được thiết kế hai tầng, Lục Thời Sâm kéo tầng bên trên ra, trong đó đựng mấy chục tấm ảnh của cả nhà trước khi bị tai nạn xe, có Lục Thời Sâm, có Thời Tân, có bà nội, cũng có ảnh chụp chung của cả nhà.

Tất cả ảnh chụp trong nhà biến mất, hóa ra đều ở đây. Lục Thời Sâm xem từng tấm ảnh một, hình ảnh sống động cũng theo đó hiện lên trong đầu. Mặc dù nước mắt đang không ngừng chảy ra, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng hạnh phúc đã từng có được.

Lục Thời Sâm lại kéo ngăn bên dưới ra, bên trong đựng một hộp tro cốt. Đây là tro cốt của Thời Tân.

“Thảo nào…” Lục Thời Sâm ngơ ngác một lát, thấp giọng nói, “Thảo nào ông ấy chưa bao giờ dẫn anh đến mộ của mẹ.”

Bởi vì tro cốt kia không bị chôn dưới mộ, mà được Lục Thành Trạch đặt bên gối cả ngày lẫn đêm.

Bưng tro cốt của Thời Tân và Lục Thành Trạch, Lục Thời Sâm và Mạnh Chiêu đi tới nghĩa trang, tự tay mai táng hai người.

Trên bia mộ, ảnh chụp ố vàng của Thời Tân được thay bằng ảnh chụp chung của hai người.

Đứng lên, Lục Thời Sâm nhìn hai người mỉm cười trên bia mộ.

“Thì ra tưởng niệm mà em nói, là cảm giác này.”

“Bây giờ, anh cũng có một tấm lưới đan từ ký ức, có thể giữ anh bất cứ lúc nào, không để anh rơi xuống nữa.” Mạnh Chiêu nhìn tấm ảnh hai người kia.

“Em có hận ông ấy không?” Lục Thời Sâm Lục Thành Trạch của hai mươi năm trước trên tấm ảnh, có gương mặt rất giống mình, hỏi Mạnh Chiêu, “Nếu không phải năm đó ông ấy nhận vụ kiện kia, mẹ em và cậu em có lẽ sẽ không gặp vận rủi.”

“Vậy anh có hận em không?” Mạnh Chiêu nghiêng mặt sang nhìn Lục Thời Sâm, “Nếu không phải em khăng khăng muốn điều tra rõ chân tướng, truy tìm chính nghĩa, vụ án này có lẽ đã không đi đến hiện tại, chú Lục, có lẽ cũng sẽ không chết.”

Lục Thời Sâm lắc đầu: “Em chỉ làm chuyện em phải làm.”

“Đúng rồi, số phận sai khiến, không ai kháng cự được.” Mạnh Chiêu ngẩng đầu, nhìn về nơi xa, “Mẹ em không chết vì một chuyện nào đó, bà ấy chết vì theo đuổi chân tướng và chính nghĩa. Mà năm đó bố anh nhận vụ án kia, không phải cũng vì công lý và chính nghĩa sao? Chỉ có điều về sau, số phận đưa họ đến một con đường khác. Cái chết của mẹ em cũng được, án oan của cậu cũng được, nói cho cùng chỉ là nghiệp chướng do một con buôn lòng dạ hiểm độc và một người không làm tròn trách nhiệm phạm vào, bị bố anh gánh chịu mà thôi.”

Mạnh Chiêu thở dài một hơi: “Nếu nhất định phải nói gì đó, em rất vui mừng vì anh là biến số của mọi chuyện.”

Lục Thời Sâm nhìn về phía Mạnh Chiêu: “Em là biến số trong cuộc đời anh.”

Hai người nhìn nhau một lát, Mạnh Chiêu lấy túi tài liệu trong tay ra: “Còn có một chuyện cuối cùng phải làm.”

Anh nói xong, lấy một cuốn sổ ố vàng từ túi giấy trong tay ra, đó là di vật của mẹ Mạnh Tịnh. Mạnh Chiêu mở cuốn sổ ra, đặt nó trước bia mộ của Lục Thành Trạch, để lộ một đoạn văn Mạnh Tịnh từng viết ở trang bìa trong…

“Trên thế giới này, đầy rẫy những loại người. Có người lương thiện, cũng có người gian ác, có người trước sau như một, cũng có người hai mặt. Có người sống trong bóng tối của cuộc đời, nhưng lòng hướng về ánh sáng, có người nhìn như quang vinh, bên trong lại mục nát không chịu nổi. Người chúng ta nhìn thấy, cùng lắm là từng lớp da phù phiếm, mà bản tính bên dưới lớp da, thường sẽ khiến lòng người thấy sợ hãi.

“Nhân danh chính nghĩa, xé rách lớp mặt nạ gớm ghiếc của những kẻ đạo đức giả, ngăn chặn quyền lực và dục vọng bành trướng vô hạn, phá ra con đường dẫn đến công lý và ánh sáng, loại bỏ mọi nguồn gốc đau khổ sinh sôi trong thế giới con người, để ánh sáng của nhân tính chiếu sáng sinh mạng của kẻ bị nô dịch, đó là sứ mệnh của tôi với tư cách là người bảo vệ nhân dân.”

Lục Thời Sâm đọc đoạn văn kia, hồi lâu không nói gì.

“Em sẽ ghi nhớ tất cả những điều này, để không còn xuất hiện những… như chú Lục nữa.” Mạnh Chiêu không nói hết.

“Quái vật.” Lục Thời Sâm bình thản nói bổ sung, “Anh tin em.”

“Đi thôi,” Mạnh Chiêu nắm chặt tay Lục Thời Sâm, “Về nhà thôi.”

“Ừ.”

Đi ra khỏi nghĩa trang, thời tiết âm u nhiều ngày liên tục bỗng nhiên trời quang mây tạnh vào chạng vạng tối, mặt trời chiều phủ lên một lớp ánh sáng ấm dịu nhẹ màu vàng nhạt lên cả thành phố Minh Đàm.

Đã đến giờ tan làm, dòng xe độ trên đường cái bắt đầu trở nên tắc nghẽn, hai người lái xe lên đường, không lâu lắm đã bị tắc ở ngã tư.

Họ mở hệ thống âm thanh ô tô ra, kiên nhẫn chờ những chiếc xe tắc đường chậm chạp di chuyển về phía trước trong tiếng nhạc êm dịu.

Mạnh Chiêu biết rằng ngày tháng còn dài, kế tiếp, anh và Lục Thời Sâm sẽ trải qua rất nhiều chạng vạng tối yên bình và êm đềm như vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv