Edit: Mật Mật
Beta: Heo Sữa
***
Sau khi xong, tay tôi rất đau! ! Ai mà biết được là của Chúc Tiêu Hành lại lâu bắn đến vậy, còn ... rất hùng dũng.
Tôi xin lỗi, tôi không dè dặt.
Không biết làm như vậy có đúng hay sai, tôi chưa sẵn sàng, tôi thực sự chưa sẵn sàng, vẫn là còn điều gì băn khoăn.
Bí mật trong lòng tôi căn bản là không thể phơi bày, nó đã bị vùi lấp trong cát bụi như trước không góc cạnh và hoàn toàn bị bịt kín, khiến tôi như một con ruồi không đầu chỉ với nỗi sợ hãi bên trong, nhưng một nửa lý do vẫn chưa được tìm thấy.
Tôi nhìn nét mặt tuấn tú thâm trầm của hắn, năm ngón tay nhẹ nhàng đưa lên, hắn dễ dàng bắt lấy, đôi môi ấm áp in vào lòng bàn tay, trong mắt hắn tràn đầy vui sướng.
Ngay lập tức, tôi nghĩ đến điều đó.
Thích tôi là được rồi.
Yêu tôi là được rồi.
Sao lại băn khoăn nhiều như vậy, thích thì thích thôi, không gì là không thể, tôi nghĩ tôi nên xem xét, thay đổi suy nghĩ của mình, không nên nghi ngờ gì về hắn, hắn là người tôi yêu, người tôi nên tin tưởng và dành trọn phần đời còn lại.
Lần đầu tiên yêu, tôi muốn nói đến điều đẹp đẽ.
Chúc Tiêu Hành dựa vào tôi với ánh mắt gợϊ ȶìиɦ, đàn ông làʍ ŧìиɦ thì không giống nhau, lần trước giúp hắn một tay, măc dù hôn rất tàn nhẫn nhưng đối với cách hôn này hiện tại vẫn chưa làm hắn thoả mãn, cả ngày lôi kéo tôi dùng tay giúp, ôi, tay tôi như muốn hỏng rồi.
Vì vậy tôi sẽ hỏi, “Em như vậy, thực sự không mệt sao?”
Nếu không tẩm bổ? ?
Cùng lắm chỉ là lời nói đùa với hắn, ai biết hắn nghiêm túc như vậy.
Trước mắt đột nhiên đen kịt, Chúc Tiêu Hành đè tôi xuống ghế sô pha, áp đôi môi nóng bỏng mềm mại của hắn lên tai tôi, luồng khí nóng liên tục phun ra giữa cổ tôi, ngứa ngáy, tôi co rúm người lại vì sợ ngứa, hắn lập tức đưa tay ôm lấy tôi, làm cả người tôi đều nằm trọn trong lòng ngực hắn, bàn chân nhỏ của tôi co lên không có xương sống, hơi hèn nhát.
"Làm, làm gì ..." Thấy tình huống không ổn lắm.
Chiếc lưỡi nóng ẩm chạm vào má, tai, mắt, môi tôi.
“Làm anh.”
Chiếc lưỡi nóng ẩm chạm vào má, tai, mắt, môi tôi.
“Làm anh.”
Mí mắt tôi giật giật, ngay khi vừa cử động, tôi cảm thấy có thứ gì đó cứng và nóng giữa hai chân mình.
“Thật hay giả, không phải anh cũng nên thử một chút sao?” Giọng nói của hắn thật thấp và khàn khàn, giống như con sói bị đói khát mười năm, lộ ra vẻ tham lam và du͙ƈ vọиɠ trước mặt con mồi.
Xong rồi, hai từ này lướt qua trong tâm trí tôi.
"Anh, a anh, không, không cần ..." Thực sự hoảng sợ, tại sao lúc này chính mình lại đi chọc giận con chó sói nhỏ này, hóa ra là tôi nhát gan và lúng túng.
Thời điểm này mà còn không chạy, quả thực ngu ngốc, tôi vẫn rất sợ hãi.
Vừa mới bò ra khỏi chăn một chút, Chút Tiêu Hành đã kéo mu bàn tay của tôi ra phía sau, từ một góc nghiêng nhìn xuống tôi, cảnh này rất không đúng, cũng may là quần áo vẫn chưa được cởi ra, nếu không thì đây tuyệt đối sẽ là…
"Anh thật sự không nói em hư, chỉ là đùa thôi, sao em lại không có chút hài hước nào như vậy.”
Chúc Tiêu Hành: “Anh à, anh không biết là đừng hỏi đàn ông có được hay không, đặc biệt là em.”
Tôi bị dọa bởi vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta, còn nghĩ hắn lần này muốn làm thật, nước mắt tí tách rơi, "Em, em nói dối, em nói sẽ đợi anh mà, em không hề tin anh."
Vừa mới khóc đã có chút mất khống chế, đều không có giá trị, Chúc Tiêu Hành đau lòng lau nước mắt cho tôi, vỗ vỗ lưng nhẹ nhàng nói: "Đừng khóc, không bắt nạt anh."
Hắn lật người tôi lại và bắt đầu chỉnh sửa lại quần áo cho tôi, tôi ngừng khóc và nhìn hắn với đôi mắt ngấn nước.
Tôi ngạc nhiên không nghĩ như vậy hắn liền buông tha cho tôi, quả nhiên hắn cúi đầu vùi vào cổ tôi để cảm nhận hơi ấm và sự ngọt ngào quen thuộc.
Tôi đã nghĩ, lần sau, hãy đợi tôi thêm một lần nữa, chỉ một lần thôi, tôi sẽ đặt cả bản thân của mình vào tay hắn nhưng không phải bây giờ.
“Tuy nhiên, anh phải bồi thường cho em một chút.”
Hắn mập mờ cắn vào tai tôi, rồi bất giác nắm lấy tay tôi, để xuống nơi của hắn, cảm xúc nóng bỏng, theo bản năng tôi rụt tay lại, liền bị hắn túm chặt, tôi bị sốc và tôi cũng dự đoán được những gì sẽ xảy ra sau đó, dường như điều này không thể tránh khỏi.
Tôi mất một lúc lâu mới định thần lại được, mỗi lần bị con chó sói nhỏ này rình rập, tôi đều nhận biết được hắn muốn làm chuyện đó, nhưng là bình thường tuổi trẻ hoạt bát, xem ra hắn giống như nghiện thật rồi.
Ánh sáng ngoài cửa sổ mờ đi, chỉ đến khi màn đêm buông xuống, ánh sáng duy nhất đã được cất đi, thay vào đó là những ngọn đèn đường mờ ảo.
Thời tiết ngày hôm đó không tệ, không lạnh cũng không nóng, không tự chủ được mơ hồ yêu say đắm, say đến nghiện.
28 tháng 3 - 13:25
Anh à, em nghiện anh rồi.
......