Vào Miệng Là Tan

Chương 10



Edit: Mật Mật

Beta: Heo Sữa

***

Ở cùng hắn đã lâu, mẹ tôi cũng có nghe nói một chút về hắn, cũng không hề có mâu thuẫn với xu hướng tính dục của tôi, còn muốn tôi đưa hắn về ăn cơm.

Cho nên tôi cùng hắn trở về, cả ngày hi hi ha ha, còn có Củ Cải Trắng cũng siêu khôi hài, cư nhiên đặc biệt có phản ứng đối với hắn, không biết có phải bởi vì hắn lớn lên quá hung hay không mà mỗi lần hắn vừa xuất hiện, Củ Cải Trắng liền tung ta tung tăng chạy vào trong lòng ngực tôi mà oà khóc, bộ dáng ủy khuất rất đáng yêu.

Được một thời gian thì bắt đầu đi học, trường đại học quản lý cũng không chặt chẽ lắm.

Chính là ngày đó tôi trở về nhà, mẹ tôi nói không thấy Củ Cải Trắng đâu, nghĩ rằng chỉ là ra ngoài chơi rồi quên về nhà, kết quả là mẹ nói với tôi đã không thấy mấy ngày rồi.
Tôi cuống cuồng, tìm kiếm khắp nơi, nơi nào cũng dán đầy giấy tìm kiếm chó mất tích nhưng vẫn không hề có một chút tin tức gì cả, tôi không thể nào ngủ được, vì mỗi lần nhắm mắt tôi đều nhìn thấy bộ dáng tôi ôm nó ở cửa sổ, tôi cho nó ăn, mò vào giường của tôi và chơi đùa với tôi.

Củ Cải Trắng đã gắn bó với tôi hơn mười năm, nó là con chó duy nhất tôi nuôi, tôi đã tìm kiếm nó ở khắp nơi nhưng sau một thời gian dài vẫn không có chuyển biến gì, tôi không biết nó ở đâu, lúc trước rất ngoan ngoãn, sao giờ lại không tìm thấy nhà, đã bị lạc.

Tôi đã mất một thời gian dài để chấp nhận được sự thật rằng nó đã lạc mất, tôi vẫn luôn thấy nó trong mơ.

“Anh nhất định sẽ tìm được mà, em sẽ luôn ở bên anh.”

Tôi khóc rất lâu, hai mắt sưng lên, tôi mong Tiểu Hành luôn an ủi tôi, tôi vẫn rất buồn, tôi đã coi Củ Cải Trắng là gia đình tôi, từ khi tôi còn nhỏ. Nó lớn lên với tôi, cho tôi bao nhiêu ấm áp khi mẹ luôn đi làm, đều có Củ Cải Trắng ở cùng tôi qua bao đêm cô đơn.
Tôi nhớ nó.

Ngày 1 tháng 4 lúc 22:15 Nó biến mất.

Anh ơi, anh có thể cho em tất cả tình yêu được không.

Em không muốn chia sẽ tình yêu của anh, anh à, tất cả tình yêu đều dành cho em đi.

......

Đã gần một tháng trôi qua, tôi đã tìm kiếm hầu hết mọi nơi, mọi ngóc ngách, tôi sợ nó rơi xuống hồ nước. Tôi đi chân trần trong một thời gian dài để tìm và vớt củ cải trắng, tay chân tôi đều lạnh đỏ, Chúc Tiêu Hành tự mình đi xuống nhất quyết kéo tôi lên, hắn nhìn tay tôi và trái tim hắn như tan nát, nhưng cuối cùng tôi cũng không tìm thấy bắp cải.

Không bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm nó.

Ngược lại, sau lần này, Chúc Tiêu Hành càng thêm bận lòng, giống như trên thế giới này chỉ còn lại duy nhất mình tôi.

"Anh."

"Ừm."

Lúc đầu, đó là một phản hồi vui vẻ đối với hắn.

Như một con bạch tuộc bám chặt lấy tôi.
"Anh."

Ừm

"Anh……"

"Anh."

Anh ……

Hắn lại gọi tôi, tần suất gọi tôi thực sự ngày càng thường xuyên, lúc đầu tôi nghĩ đó chỉ là sự phụ thuộc nhất thời của hắn vào tôi, một khi tôi rời khỏi tầm mắt của hắn thì giống như ong mật sẽ đi tìm hoa khắp nơi, giống những con ruồi bọ không thể ngăn cản việc luôn quay quanh tôi.

Từ sự hài lòng ban đầu, về sau cảm thấy rất mệt mỏi.

Sau khi củ cải trắng biến mất, hắn càng lúc càng thích dán vào trước mặt tôi.

"Anh à, anh đi đâu vậy?"

Đó là những lời mà hiện tại hắn nói với tôi rất nhiều lần.

Tôi có thể đi đâu, mua sắm ở siêu thị trường học, về nhà chỉ có vậy thôi nhưng hắn dường như vẫn chưa thấy đủ, hắn gần như muốn biết hết mọi sinh hoạt trong cuộc sống của tôi mỗi phút mỗi giây, tất cả đều muốn chiếm hết, mỗi khoảnh khắc của thời gian đều được sử dụng.
Trong các loại phiền muộn, sự áp bức là điều khiến tôi thật sự không chịu nỗi.

Trước đây vẫn bình thường, ngày càng thích hắn nhưng hiện tại có quá nhiều áp lực, cảm thấy bị trói buộc hít thở không thông và bất lực.

Sự kiểm soát của hắn ngày càng lớn, tôi cảm thấy ngày càng kiệt sức, tôi muốn hít thở một hơi, nhưng tôi không có cơ hội, rốt cuộc là sao vậy.

Có phải tôi mới là vấn đề? Chúc Tiêu Hành sẽ ném vấn đề này cho tôi: "Anh chán ghét em sao? Vì đã ở bên nhau lâu nên anh cảm thấy mệt mỏi và không thích em nhiều phải không?".

Tôi bị chặn và không còn gì để nói, nhưng hắn nói đúng, nhưng dường như không phải vì chán nản, mà chỉ đơn giản là mệt mỏi.

Với câu hỏi của Chúc Tiêu Hành tôi không ngừng nghi ngờ bản thân, tự hỏi bản thân mình có chuyện gì, sao lại có thể đối xử với hắn như vậy, sao lại có thể đột nhiên chán ghét hắn, thật không công bằng với hắn.
Vì đã hứa sẽ bên nhau nên không thể thản nhiên xa cách, còn lâu, sẽ luôn chỉnh lại, mọi thứ sẽ đẹp như thuở ban đầu.

Tôi nghĩ tất cả chuyện này là do tôi gây ra, sau khi biết mình có vấn đề, tôi bắt đầu lên án bản thân, đồng thời tôi bắt đầu cảm thấy có lỗi với hắn, và tôi đã bao dung hết lần này đến lần khác.

Nhưng hắn lại ngày càng đi quá xa, đến mức cho dù tôi có biết ai hay không trong danh bạ điện thoại của tôi hắn sẽ xóa hết, trừ mẹ tôi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv