Vào Miệng Là Tan

Chương 8



Edit: Mật Mật

Beta: Heo Sữa

***

Bởi vì các khóa học khác nhau, đôi khi trong lớp hắn sẽ ngồi cạnh tôi, dưới bàn học hai bàn tay mười ngón đan vào nhau, có lần giáo viên kêu tôi trả lời câu hỏi thiếu chút nữa đã bị phát hiện, tôi trừng mắt liếc hắn oán trách và hắn không biết lý do, tiếp tục giễu cợt tôi, nghiêm túc như vậy thật thú vị và kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Chúc tiêu Hành rất lớn gan lớn mật đến mức tôi không biết điều gì mà hắn không dám.

Đến trường xong về nhà, chưa ra khỏi cổng trường thì một cậu học sinh đã tiến đến gần tôi, cậu ta lóng ngóng rất lâu và không nói rõ cho đến khi tôi nhìn thấy bó hoa. Tôi tưởng cậu ta muốn tỏ tình với tôi.

Tôi vừa định từ chối một cách lịch sự thì Chúc Tiêu Hành đã lấy bông hồng từ tay cậu học sinh.

Nụ cười hoàn toàn không có vòng cung, lạnh lùng trầm mặc, “Anh ấy không thích hoa hồng do người khác tặng.” Giọng điệu khẳng định với tư cách chủ quyền.
Cậu học sinh căng thẳng đến mức miệng run lên, tôi nghĩ Chúc Tiêu Hành làm cậu ta sợ hãi, vì vậy tôi nhận lấy hoa hồng, "Đừng sợ cậu ấy không có ý gì, nếu em muốn tỏ tình, tôi đã có a bạn trai, nên không thể nhận lời, nhưng có thể nhận hoa. "

Mặc dù tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác đau đớn khi bị từ chối, nhưng nếu từ chối trực tiếp sẽ rất xấu hổ, đầu tiên là Chúc Tiêu Hành nên không được tính, nhưng tôi không tỏ tình với hắn.

"Cám ơn ... Tiền bối."

Chúc Tiêu Hành bên cạnh không nói gì, đôi mắt ấy như nọc độc đen đặc, mang theo ý tứ đe dọa đến chết người, tôi biết lần này cậu học sinh thật sự rất sợ hãi.

Hoa hồng trong tay tôi tinh xảo và nguy hiểm, phía dưới thân có gai nhọn, mặc dù đã được bao bọc bởi vỏ, nhưng lúc này, tôi cảm giác ngón tay mình bị nguy hiểm cắt ra, máu đỏ tươi nhuộm đỏ hoa hồng.
"Anh."

"Sao lại nhận hoa của người khác?"

Ah? Nó chưa đủ rõ ràng sao? Thú nhận thất bại là một điều rất sốc, cũng khá dễ hiểu khi phải nhận hoa để an ủi đúng không?

"Em sẽ không…, ghen chứ?"

Dáng vẻ này của hắn rất hiếm khi được thấy, tôi cố ý trêu ghẹo nghiêng người nhìn hắn , khó thấy hắn ghen tuông đến phát giận, phần lớn biểu cảm đều chính là lạnh lùng, hoặc là một nụ cười như không.

Nghe vậy, Chúc Tiêu Hành thay đổi khuôn mặt đáng sợ đó và mỉm cười, "Không có, chỉ cần anh thích là được."

Sau khi nhận được hoa của mình, sao có thể chấp nhận thêm người nào.

Anh

...

Tôi ngây thơ cho rằng không có vấn đề gì, còn thở ra nhẹ nhõm.

Không có vấn đề gì thì tốt.

Chẳng hiểu vì sao, tôi lại luôn thấy yên tâm về hắn, cứ như vậy mà tin tưởng hắn.

Sau khi về nhà định lấy bình để cấm hoa vào, dù sao cũng là tâm ý và nó khá đẹp nên ném đi thì thật tiếc.
Nhưng khi tôi đi lấy bình trở ra để cấm hoa thì lại chẳng thấy đâu.

Cũng không thấy bóng dáng của Chúc Tiêu Hành đâu.

___

Anh thích hoa hồng.

Em sẽ vĩnh viễn giữ gìn…

_______________

Tôi không biết hắn điên như vậy.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi, chúng tôi cũng đã ở với nhau thật lâu, tất cả đều bình thường, sẽ cùng hắn chia sẻ mọi chuyện, nhưng có một chuyện rất kỳ lạ.

Mỗi khi thức dậy sẽ có một cảm giác khác lạ ở nơi đó, tôi luôn cảm thấy khó xử, bắt đầu từ khi tôi sống với Chúc Tiêu hành, tôi nghĩ đó là một loại bệnh, uống đủ loại thuốc cũng vô dụng, đi bệnh viện thì lại càng nặng hơn nên không cần.

Vì vậy, đã quen với nó cho đến bây giờ.

Ngay từ đầu, tôi đã cảm thấy mình làm ầm lên quá nhiều, không cần phải nói với Chúc Tiêu Hành, dần dần tôi cũng đã quen với loại chuyện không tiện nói ra này.
Cứ thế này, tôi sống một cuộc sống nhàn nhã ngày này qua ngày khác, đếm thời gian, kỷ niệm 3 năm quen nhau sắp đến rồi, tôi vì hắn mà tạo bất ngờ, bận ở nhà làm đủ thứ đồ hoa hoà loà loẹt, tôi biết hắn không thích nó, nhưng tôi biết rằng bất cứ điều gì tôi thích, hắn cũng sẽ thích.

Cảm giác tôi rất tuỳ hứng, hắn cũng thật sự yêu tôi.

“Anh à.”

“Hửm?”

“Em thích anh.”

“Anh cũng vậy.”

Lần đó tôi gần như đã nói rõ đến đây, thở hổn hển và ấn tay vào ngực hắn để ngăn lại.

"Em đã nói, sẽ chờ anh đồng ý ..." Vẫn là sợ hắn như lần trước, rất hung tợn.

Tôi luôn chống lại điều đó.

Cố nén nước mắt mà uỷ khuất nhìn hắn, hiện tại đôi mắt hắn đỏ hoe, trên trán nổi gân xanh, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào tôi, hồi lâu sau, thời điểm tôi nghĩ hắn sẽ không trả lời tôi thì hắn lại đột nhiên lên tiếng “ừm”, giọng khàn khàn đến đáng sợ, rút tay ra khỏi quần áo của tôi.
Tôi biết rằng hắn sẽ nghe lời tôi nói, mọi lúc hắn đều sẽ tôn trọng tôi, tốt và tốt, nhưng vì quá tốt rất dễ khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Mái tóc mềm mại vùi trong kẽ hở cổ ôm lấy tôi một cách quyến rũ, khiến tôi cố ý vô tình chạm vào làn da nóng bỏng của hắn.

Tôi có chút mềm lòng, khi nhìn thấy hắn bên tai thở hổn hển, đáy mắt tràn đầy du͙ƈ vọиɠ run động lòng người, tôi khó xử có chút ngượng ngùng hỏi hắn: "Nếu có thể tôi dùng tay giúp em?"

Đương nhiên hắn sẽ không từ chối.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv