Edit: Mật Mật
Beta: Heo Sữa
***
Lần này tôi thực sự không nhịn được, "Chúc Tiêu Hành, cậu rốt cuộc là cậu đang bị gì? Tại sao lại xóa danh bạ của tôi?" Đó là lần đầu tiên tôi tức giận với hắn như vậy, tôi nghĩ hắn nên cho tôi một câu trả lời hợp lý.
Hắn dửng dưng liếc nhìn chiếc điện thoại rồi trả lời tôi rất tự nhiên: "Tất nhiên những ai không cần thiết sẽ bị xóa, em sợ anh của em bị người ta lợi dụng."
"Cậu đang làm cái quái gì vậy chứ? Cậu có biết cậu kỳ lạ lắm không, bạn nào lại làm như vậy, cậu có bị chứng hoang tưởng không?"
“Anh nói gì?” Hắn ngạc nhiên hỏi tôi, như thể hắn chưa từng nghĩ đến tôi sẽ nói câu này, nhưng vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của hắn, thậm chí còn cho rằng hắn đang nói nhảm nhí.
Hắn sững sờ, cuối cùng mới hạ giọng nói: "Nếu có, anh có nghe em nói không? Em chỉ là lo cho anh thôi."
Tôi há miệng thở dốc, nhưng không thốt ra được thành tiếng, không chịu nổi tiếp tục la hắn, tức giận ném điện thoại vào thùng rác, "Vậy cậu có biết bây giờ cậu thực sự đã đi quá xa rồi không, đừng có mà nghi thần nghi quỷ, cậu lo lắng dư thừa chỉ gây hiểu lầm, tất cả người liên lạc đều bình thường, nếu có gì sao tôi vẫn yên ổn qua nhiều năm như vậy.
"Đây là quyền riêng tư cá nhân của tôi. Ngay cả bạn trai cũng không có lý do gì để kiểm soát quyền hạn của tôi".
Hắn lặng lẽ nhìn tôi, trầm mặt không nói gì.
Tôi biết rằng điều này sẽ chỉ làm cho mối quan hệ của chúng ta ngày càng phức tạp, và ngày càng nhiều mâu thuẫn, một khi mâu thuẫn trở nên gay gắt, nó sẽ bộc phát ra nhiều cấp bậc mà không phải thường thấy.
“Anh hãy bình tĩnh."
Sau đó lướt qua hắn đóng sầm cửa lại và cho hắn một ánh mắt vô tình, nguyên nhân không phải vì hắn xóa số liên lạc mà nỗi giận, mà là vì hắn không có ý thức ăn năn với hành động sai trái của mình về chuyện này, còn trực tiếp đôi co với hắn, sao hắn lại trở nên như vậy?
Gần đây, ngay cả khi tôi đi làm việc gì đó và hẹn với bạn bè, hắn còn đi theo, khiến tôi rất xấu hổ, không biết đối với người khác như thế nào, nhưng giờ thì hắn không hề biết tôn trọng ai.
Tôi không đợi hắn ngăn cản mà đi thẳng ra khỏi cửa, nhưng tôi có thể cảm nhận được hắn đang cố kìm nén cảm xúc của mình, có một ánh mắt ủ rũ phía sau, tôi không hề nao núng mà đóng sầm cửa lại.
Đứng bên đường tựa vào lan can nhìn màn đêm không màu.
Hít thở bầu không khí trong lành, tôi nhắm mắt lại rồi mở ra, lòng tôi như rộng mở hơn rất nhiều, dường như mọi phiền muộn trong lòng tôi đều bị gió mát đường phố thổi bay, ngay cả hơi thở cũng êm ái.
Trong cánh cửa đóng chặt, Chúc Tiêu Hành không còn che đậy bằng một nụ cười dịu dàng, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng vẫn đang khóa chặt bên kia cánh cửa.
"Anh."
"Sao cậu lại như thế."
Tôi thực sự không thích chiếm hữu hay kiểm soát.
... Ngoan một chút là được rồi.
Giá như cậu có thể ngoan ngoãn hơn.
...
... Hắn như một kẻ bệnh hoạn, phát điên ở những nơi mà tôi không hề biết.
Khi tôi nhàn rỗi và buồn chán, tôi mở bài đăng mà tôi không thường xuyên sử dụng. Đây là trang duy nhất tôi giao lưu, nó chỉ mới được sử dụng gần đây. Chúc Tiêu Hành không biết mà nếu biết thì cũng sẽ xóa nó đi giúp tôi.
Hơi thở hổn hển, thở ra tan biến trong không khí băng giá.
Thực hiện một điều ước: Hắn thực sự quá phiền và ngày càng kiểm soát tôi nhiều hơn.
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ này rất lâu, nó có vẻ lạc lõng trong một địa điểm tràn ngập tình yêu, và đột nhiên tôi bị sai, sai đến mức tôi muốn khóc và cố gắng kìm lại.
Tôi nhận được tin không lâu sau khi đăng, bên dưới có rất nhiều lời bình luận, chắc là mọi người đang rất bận rộn vào buổi tối.
Them: [Chủ nhà có chuyện gì vậy? Cãi nhau với bạn trai hả?? ]
Su N: [Kiểm soát bạn có nghĩa là anh ta có tính chiếm hữu đối với bạn, và điều đó cũng cho thấy anh ta yêu bạn. Còn tôi thì bạn trai chẳng thèm quan tâm đến tôi.]
Trà Mễ: [Vâng, đừng buồn, chủ nhà]
Tôi có chút cảm động, cư dân mạng so với hắn càng an ủi.
Thực hiện một điều ước: [Cảm ơn bạn]
Su N: [Tôi vẫn ghen tị với chủ nhà, ngay cả khi tôi không có nơi nào để đi, anh ta vẫn không xem trọng.]
Them trả lời Su N: [Hahaha, bạn trai của bạn có nghiêm túc với bạn không? Tôi không thể quan tâm chăm sóc cho bạn được.]
Su N trả lời Them: [Hmm.]
Them: [Tôi không sao, tôi và bạn trai rất hòa hợp.]
Sau đó họ bắt đầu trò chuyện, tôi không biết phải nói gì trong một lúc, nhưng tôi không hiểu rõ lắm.
“Ding dong.” Bên dưới phát ra một tin nhắn khác, tôi mở ra xem.
Nó được gửi bởi một người có biệt danh là "H". Lời nhắn của người này khác với những người khác, và thời gian nhắn tin cũng khác.
H: [Có lẽ là vì bất an và sợ bạn rời xa.]
Tôi nghĩ thật nực cười khi cố bắt bẻ.
Thực hiện một điều ước: [Không thể nào, chúng tôi đã ở bên nhau rất lâu.]
H: [Tại sao lại không thể, cảm giác an toàn không chỉ đo đạc bằng thời gian, kiểm soát chỉ vì quá yêu bạn, và người đó chỉ nghĩ về bạn, chẳng lẽ bạn không muốn như vậy?]
Tôi không biết tại sao, nhưng câu trả lời của người này khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Thực hiện một điều ước: [Không, tôi không muốn.]
H: [Vậy thì bạn vẫn còn đang đấu tranh với điều gì.]
Bối rối? Hắn có thích kiểm soát quá không? Kiểm soát cuộc sống của tôi, đặt tôi vào lồng của hắn, đây cũng gọi là thích sao? Tôi không nghĩ rằng họ hiểu điều đó chút nào, đó không còn là mong muốn kiểm soát của người bình thường nữa.
Thực hiện một điều ước: [Nhưng bạn không biết ...] Tôi không biết người này thực sự như thế nào, nhưng trước khi tôi bấm gửi đi thì đã hồi âm lại.
H: [Đừng suy nghĩ nhiều và phức tạp quá, hãy vui vẻ và nghỉ ngơi sớm.]
Sau đó bên kia im lặng, chắc là offline.
Tôi ngây người nhìn những dòng tin nhắn của người này, nó thực sự quá tự nhiên, nó làm tôi tự hỏi liệu tôi có biết người này không, hay là một người bạn cũ của trước đây.