Ngón tay của Cừu Hận Thuỷ, rốt cuộc cũng chỉ tới Chân Tiểu Tiểu.
Tuy nhiên, cuối tầm mắt, thiếu nữ gầy nhỏ kia không hề giống vô số con kiến đã chết dưới tay hắn, không gào khóc kêu la, không run rẩy toàn thân, không thét lớn cầu xin, không nực cười diễn trò.
Vẻ mặt nàng hạo nhiên, eo thẳng tắp.
Dốc hết pháp bảo trong túi trữ vật ra, cầm trong tay chiếc răng thú, lao về phía hắn một cách ngớ ngẩn!
Châu chấu đá xe, ngươi cũng biết tất cả những điều này đều là giãy giụa vô nghĩa. Tội gì phải làm ra vẻ ta đây?
Nhếch miệng, Cừu Hận Thủy muốn cười nhưng cười không ra tiếng, bởi vì nội tâm hắn đã bị khuấy động.
Vô số nam tử hán thân cao hai thước, trước khi chết cũng không thể dũng cảm và quật cường như thế.
Trên người nha đầu này, hắn nhìn thấy một cỗ khí thế.
Một cỗ khí thế, mai kia có cơ hội trưởng thành, tất phải đảo lộn đất trời!
Ý chí ấy không chỉ chạm đến tiếng lòng của Cừu Hận Thủy, mà còn khiến cho hai thanh hắc đao rõ ràng đã bay qua không trung rừng rậm Bạch Tuyền chợt run rẩy kịch liệt.
Chúng nó luôn đồng hành cùng nhau, nhưng trong tích tắc, hai mũi đao đối chọi gay gắt, kiệt lực chém giết!
Lách cách lang cang!
Sau mười chiêu, thanh đao hơi phiếm đỏ đá bay kẻ yếu hơn ra xa, sau đó vô cùng phấn khích quay đầu, lao tới biển rừng rộng lớn!
Tương thiên hà thái cấp?*
Tương thiên hà thái cấp!
*("Bảy bước thơ" - Tào Thực
Nấu đậu cầm làm canh, lộc thục cho rằng nước.
Ki ở phủ hạ châm, đậu ở phủ trung khóc.
Bổn tự cùng căn sinh, tương tiên hà thái cấp?
Văn dịch:
Nấu đậu nghiền thành bột, muốn lọc bã đậu đi, để lại nước đậu xanh nấu canh.
Cành đậu cháy dưới đáy nồi, hạt đậu khóc thút thít trong nồi.
Cây đậu và hạt đậu vốn cùng mọc ra từ một thân, sao cành đậu có thể tổn thương hạt đậu như vậy
Tào Thực hay Tào Tử Kiến, con trai thứ tư của Tào Tháo, huynh đệ cùng mẹ của Tào Phi (Tào Tử Hoàn) vì có tài học uyên bác, được Tào Tháo vô cùng sủng ái, từng muốn lập làm Thái tử nên luôn bị Tào Phi nghi kỵ, cuối cùng buồn bực mà chết. Bài thơ trên biểu đạt nỗi bi phẫn trong lòng Tào Thực, chất vấn Tào Phi: Ta với ngươi vốn là huynh đệ đồng bào. Vì sao lại tàn nhẫn như thế?)
Hắc đao bại trận tức đến nhảy dựng lên, có điều cũng không vội vã lên đường, mà im lặng yên tĩnh, lơ lửng trên trời cao.
Trong rừng chiến đấu kịch liệt, kết cuộc định rõ.
Lực lượng của ma tu Khai quang kinh người.
Mặc dù Chân Tiểu Tiểu đã trút mọi thứ linh tinh lộn xộn trong túi trữ vật Phong Tuyết Hành Thuyền ra để chặn chỉ phong, nhưng sau khi bàn đá và bình ngọc lần lượt vỡ vụn, sức mạnh của chỉ phong đen kịt kia vẫn không tiêu giảm lấy nửa phần.
Cái chết sắp tới.
Hiện tại, chắn giữa Chân Tiểu Tiểu và chỉ phong, là một cái tủ đứng bằng gỗ hồ đào, trông có vẻ rất nặng.
Chờ nó tan nát, giây tiếp theo hẳn là cảnh tượng Chân Tiểu Tiểu ngã xuống đất mà chết.
Tuy nhiên, đúng lúc này, một thanh trường đao màu đen hơi phiếm hồng, lại giáng xuống từ trời cao!
Tốc độ của nó cực nhanh, xẹt qua một đạo tàn ảnh mờ nhạt trên không trung, rồi đoạt trước chỉ phong, "oanh" một tiếng, chém vào ngực Chân Tiểu Tiểu!
Ầm ầm!
Dư lực cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí khi thanh đao xuyên qua lồng ngực, còn kéo cơ thể mảnh mai của nàng bay ngược về phía sau cả trăm mét, "ầm ầm" ghim vào thân cây! Dứt khoát lưu loát.
Mẹ nó!
Giết người mà cũng có người cướp?
Thấy thân thể của Chân Tiểu Tiểu bị treo trên cây, Cừu Hận Thủy tức đến ói máu … Luôn cảm thấy lồng ngực ứ nghẹn một hơi lớn, hít thở không thông.
Chết tiệt! Là tên không có mắt nào ra tay, đứng ra để bản tôn nhìn kỹ xem!
Hắn siết chặt tay xương khớp kêu răng rắc, lại không biết rằng, vào giây phút này, một giọng nói già nua uy nghiêm vang vọng không dứt bên tai Chân Tiểu Tiểu.
"Đạo thống của ta, chỉ truyền cho người vững tâm, hùng tâm báo gan, thẳng tiến không lùi, cầm đao hoá ma, phong đao thành thánh!"
Rầm rầm rầm rầm!
Sấm chớp dường như đang nổi cơn cuồng nộ trong thức hải, nháy mắt, vô số khẩu quyết Ngưng khí tuyệt phẩm, vô số bí tịch luyện tâm luyện thể, đao ảnh kiếm quang, thuật pháp truyền thừa ... toàn bộ dũng mãnh tràn vào ký ức như thuỷ triều.
Hai mắt Chân Tiểu Tiểu trống rỗng xám xịt, nhưng các tế bào trong cơ thể lại đồng loạt kêu gào, vừa thống khổ vừa hưng phấn!
Sảng sảng sảng!
Cơ duyên tuyệt thế!
Hết thảy đều xảy ra trong chớp nhoáng, khi Chân Tiểu Tiểu dốc sức hấp thụ lực lượng của thanh hắc đao, thì chỉ phong trí mạng của Cừu Hận Thuỷ vừa vặn phá tan chiếc tủ quay cuồng trước gió kia.
Thanh âm 'răng rắc răng rắc' vang lên, vụn gỗ bay tán loạn, một vật thể lạ bất ngờ bay ra từ chiếc tủ đứng đã chia năm xẻ bảy ...
Nhìn kỹ, là cục thịt trắng trắng tròn tròn, ôm một khối Băng Phách vạn năm, lăn long lóc ra khỏi tủ.
Chỉ phong màu đen, ở giữa hai mông hắn.
Không biết cái mông đó làm bằng thứ gì, lúc này lẽ ra phải xuất hiện cảnh tượng máu thịt tung toé, nhưng nó lại chắc chắn như cái thuẫn, mịn màng như mỡ đông, cực kỳ quỷ dị.
Kẹp một cái, chỉ phong trơn tuột bắn phọt ra ngoài.
_NL_
Mỗ Thần tử kiêu ngạo ngồi trên thần đàn cao cao, ánh mắt kiên định mà bễ nghễ.
"Người đâu, lôi tên chết tiệt kia lên cho bản tôn!"
Chúng tỳ nữ xinh đẹp kéo Mao lòng dạ hiểm độc bị gô tới dưới thần tọa.
"Cháy đen hói đầu, ta nhịn, ngơ ngẩn cười ngốc, ta nhịn ... Lão tử nhịn hết! "Thần tử không thể nhịn được nữa, trừng mắt lườm cái Mao đang tuôn mồ hôi như thác, dường như muốn dùng ánh mắt ghim chết người quỳ dưới đất.
"Hiện tại ngươi thế nhưng ... chọc mông ta! Hình tượng của ta! Tương lai của ta! Sau này ta còn phải gặp lại Tiểu Tiểu ở thần đàn! Tất cả đều là do tên vô lương tâm ngươi, không sợ độc giả vì nam chủ của ngươi quá xấu xí mà bỏ truyện sao? Người đâu! Hầu hạ một trăm Đả Hồn Tiên! ”
"Khoan đã!" Ngay tại thời điểm này, Mao lòng dạ hiểm độc kêu to ~: "Nguy hiểm lần này được giải quyết, khi gặp lại Tiểu Tiểu, ngươi sẽ soái!" ”
Trên điện trầm mặc thật lâu.
Cuối cùng, Thần tử chậm rãi mở miệng: "Người đâu, cởi trói!"