Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 167: Ý Ta Cuồng Mà Đao Cuồng!



Ầm!

Ánh sáng đen bay lệch bắn tới bên đường, nháy mắt chém đổ vô số đại thụ, cỏ cây trong phạm vi trăm trượng đều hoá thành tro bụi tan vào bùn đất.

Mẹ nó, lại là chuyện gì nữa đây?

Này này này này … Vẫn là người sao?

Cừu Hận Thủy sững sờ đứng đực tại chỗ, biểu tình trên mặt giống như đất cằn hạn hán trăm năm, nứt nẻ một tầng lại một tầng.

Nhận ra trong một ngày mà uy phong của mình đã bị khiêu khích năm lần bảy lượt.

Nguyên lai tên ngốc mất tích lâu ngày là do Hoàng Dược lão chết tiệt trực tiếp nhét hắn vào túi trữ vật, khó trách tìm khắp đều không thấy.

Nhưng … Trên đời này rõ ràng không có túi trữ vật có khả năng chứa người!

Nói như vậy, túi Phong Tuyết Hành Thuyền nhất định là vật kỳ bảo!

"Chúc……"

Nhìn thấy cục thịt tròn tròn xuất hiện, đáy mắt tro tàn của Chân Tiểu Tiểu lộ ra sự giãy dụa, ý thức dường như muốn mạnh mẽ thoát khỏi bí tịch truyền thừa kia. Tuy nhiên, hiện tại nàng cũng chỉ có thể động đậy một ngón tay.

"Mẹ kiếp! Làm sao chưa chết? Làm sao vẫn chưa chết chứ? Cục thịt này là cái giống gì vậy?"

"Bản tôn đường đường là cường giả Khai quang, Tả hộ pháp đại nhân của Tà Long Tông, bình thường không ra tay thì thôi, một khi ra tay nhất định phải thấy máu!"

Hắn không chú ý tới thiếu nữ treo trên cây, nàng rõ ràng nên chết rồi nhưng giờ phút này đang liều mạng muốn tỉnh lại. Cừu Hận Thủy sững sờ nhìn nam tử lăn ra từ trong tủ, theo bản năng đánh hai chưởng về phía hắn!

Rầm rầm!

Ma uy cường đại nhất thời chấn động thịt béo toàn thân Tiểu Chúc Chúc, đẩy ra từng vòng từng vòng sóng thịt chắc nịch, thân thể tròn tròn của hắn quay cuồng trong gió, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ kiêu ngạo.

Lão tử bạo cường đi?



Nuốt một khối Băng Phách vạn năm cuối cùng vào miệng, Tiểu Chúc Chúc duỗi cánh tay cứng ngắc, vừa mới kêu to hai tiếng về phía Chân Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu! Tiểu Tiểu!" thì đột nhiên mồ hôi nhỏ tong tong, cảm thấy dưới chân mình có điểm kỳ quái.

Hắn cúi đầu.

Nước sông dậy sóng, sóng vỗ vách đá dựng đứng……

Tốt lắm.

Tuy rằng, chỉ phong màu đen và chưởng phong đối với Tiểu Chúc Chúc da dày thịt béo thì như gãi ngứa, nhưng kình lực cường đại của chúng, lại nhanh chóng đẩy hắn tới mép vách núi, ép xuống đáy cốc!

"Tiểu Tiểu Tiểu Tiểu Tiểu!"

Tiếng gọi thân thiết của tên ngốc lập tức hóa thành tiếng cầu cứu dồn dập.

Mẹ nó!

Lúc này hẳn là ngự không.

Cơ mà ngự không là cái thứ gì? Có thể ăn sao? Làm như thế nào?

Nhéo nhéo cằm, mặt lộ vẻ đăm chiêu, tên ngốc cứ thế lăn lông lốc xuống vách núi như một cục đá, "Ầm" lập tức bị nước sông Nhạc Hà rít gào nuốt chửng không thấy bóng dáng tăm hơi!

"Tiểu Chúc Chúc!" Rốt cuộc phát ra một tiếng khấp huyết.

Hai mắt Chân Tiểu Tiểu chợt mở, vội vã nhảy từ cây cao xuống!

Thanh hắc đao sắc bén đâm xuyên qua ngực kia đã biến mất một cách quỷ dị, trên người không thấy miệng vết thương, ngực lại ly kỳ mà … lớn hơn một vòng.

"Ngươi trả Tiểu Chúc Chúc cho ta a a a !" Giận không thể át!

Thật vất vả mới tìm được tiểu đệ của mình, còn chưa tới nửa giây đã bị Cừu Hận Thủy đánh bay xuống vách núi, không rõ sinh tử.



Sự phẫn nộ và cảm xúc lo lắng hãi hùng khi liên tiếp bị đuổi giết tích tụ trong lòng, rồi hoàn toàn bùng nổ. Đáy mắt trái tối đen của Chân Tiểu Tiểu thình lình xuất hiện một cây cuồng đao màu đen tỏa ma khí bốn phía!

"Ý ta cuồng mà đao cuồng, vào u minh trảm ma khắp thế gian!"

"Lập Tuyết Cuồng Trảm, đệ nhất đao ý, cộng minh với đao chủ!"

"Toái Ma Nhận, ra!"

Tiếng cười tà khí vang dội không ngừng khuấy động trong đầu Chân Tiểu Tiểu.

Tiếp đó, từ mắt trái của nàng, "Vèo" một thanh ma đao màu đen như có thực chất bay ra!

"Mẹ nó!"

"Làm sao mà cái thứ này cũng không chết? Rõ ràng đã bị đóng trên cây?"

Tam quan sụp đổ, Cừu Hận Thủy còn chưa kịp hoàn hồn từ khiếp sợ thì ánh đao đen thình lình bay tới, chém thẳng ngực hắn, "oanh" một tiếng, tựa như thiên thạch rơi xuống dưới vách núi cao vạn trượng!

Chết đi!

Chết đi!

Ánh sáng đen trước mắt chớp lóe, Chân Tiểu Tiểu ngã xuống đất, ý thức bị hắc ám và thuật pháp đỉnh cao của Đông Linh tràn vào nuốt chửng.

_NL_

Thần tử ngồi trên thần vị nghiến răng.

Mẹ nó mẹ nó mẹ nó mẹ nó!

Bắt cái Mao lòng dạ hiểm độc vừa chạy trốn trở về cho bản tôn! Ta lộ mặt một giây, không ngờ ngay sau đó rơi luôn xuống nước mất tích…… Cay đắng oa! Cay đắng oa! Đến năm nào mới được gặp lại?

PS: Tiểu Chúc Chúc rất nhanh sẽ quay về, các tiểu khả ái không cần lo lắng cho hắn, kim phiếu càng nhiều, quay về càng nhanh~~

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv