Tại sao lại như vậy?
Hai má Cừu Hận Thủy rút gân.
Rết độc kia tuy nói chiến lực rất thấp, nhưng cũng là một trợ thủ luyện đan tốt, đã khế ước ba năm, không nghĩ tới lại dễ dàng cắt đứt ràng buộc tinh thần giữa bọn họ như thế.
Chiến ca hùng hồn trào dâng, vang vọng khắp rừng.
Một làn khói xanh lặng lẽ bay ra từ trong Thú Linh Thạch. Cá sấu yêu mông trụi lủi, nhìn vẻ dũng cảm trên mặt Tiểu Bát Nhãn, rồi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Chân Tiểu Tiểu, trầm mặc một lát, nó đột nhiên há to miệng rộng, gia nhập vào đội ngũ thú rống!
Giờ phút này, cá sấu yêu cũng không rõ ràng lắm chính mình đang trúng gió gì.
Rõ ràng nó thích nhất là thấy con cái kia chịu khổ, rõ ràng luôn muốn bỏ đá xuống giếng.
Nhưng nó cố tình không ức chế được cảm xúc xao động trong lòng.
Dường như là căm ghét Cừu Hận Thủy bạo cúc hoa nó, cho nên so với nhìn Chân Tiểu Tiểu xui xẻo, nó càng nguyện ý tên ma nhân kia thất bại thảm hại.
Có cá sấu yêu Trúc cơ Hậu kỳ gia nhập, uy lực của khúc chiến ca lập tức mạnh mẽ hơn một bậc, mắt thấy lại một con bướm đốm bạc rời bỏ Cừu Hận Thủy, tiếng gào của chúng thú nhiều thêm ba phần khí phách!
“Đủ rồi!”
Huyệt Thái Dương trên đầu Cừu Hận Thủy giật giật từng trận, rốt cuộc không chịu nổi sự chống cự ngoan cố lung tung rối loạn này nữa!
Một bộ hài cốt huyết sắc bay ra từ tay áo hắn, trong khoảnh khắc ma vật đó xuất hiện, từng luồng ánh sáng đỏ chiếu xuống từ trên cao.
Phảng phất mảnh thiên địa này không còn là đất trời mà mọi người quen thuộc nữa, giữa tầng tầng cỏ cây bừng lên ánh lửa lờ mờ.
Hài cốt huyết sắc bước ra bước thứ nhất, Tiểu Bát Nhãn dẫn đầu nhóm tinh thú lập tức hộc máu, ngã ngửa về phía sau bất tỉnh.
Hài cốt huyết sắc bước ra bước thứ hai, khúc chiến ca hoàn toàn ngưng bặt, nhóm độc thú chẳng những phun máu miệng máu mũi ồ ạt, mà trong cơ thể cũng truyền ra từng trận tiếng xương vỡ.
Đây mới là thực lực chân chính của cường giả ma đạo.
Vốn dĩ đối phó với tu sĩ Ngưng khí, Cừu Hận Thủy khinh thường sử dụng pháp khí, nhưng Chân Tiểu Tiểu liên tục bỏ chạy đã thực sự chọc giận hắn.
Hiện tại pháp khí vừa ra, lấy một địch ngàn, vô luận tinh thú ngăn trước người Chân Tiểu Tiểu có tu vi Ngưng khí hay Trúc cơ, đều không thể trốn được kết cục thịt nát xương tan, cơ hồ nháy mắt toàn diệt!
“Đủ rồi!”
Chân Tiểu Tiểu đánh một quyền vào ngực, phun tinh huyết lên Thú Linh Thạch!
Các tiểu đệ không cam lòng rời đi trước, tuy nhiên vẫn bị nàng lấy thân phận thú chủ, mạnh mẽ thu về Thú Linh Thạch!
Không nha! Không nha!
Gương mặt cực lực giãy giụa của Tiểu Bát Nhãn chợt lóe rồi biến mất trong cục đá.
Tiếng sóng Nhạc Hà vỗ ầm ầm từng trận bên tai, giống như tiếng ca đưa ma. Gió núi phía sau lạnh lạnh, xuyên thấu sống lưng.
Có lẽ, thật sự phải chết?
Nhưng ít nhất các tiểu đệ là vô tội, họa từ ta mà ra, ác tự ta chịu! Nếu thật sự không trốn nổi kiếp này, vậy lấy một cái mạng của Chân Tiểu Tiểu ta là được!
Chân Tiểu Tiểu cô độc đứng trên đỉnh núi, cúi mặt khẽ cười, lúm đồng tiền nhộn nhạo, ngấn lệ lấp lánh bên khóe mắt.
Đại cha, thực xin lỗi, nữ nhi không thể hóa phàm, cũng không thể đạp thiên.
Có điều……
Tay trái nàng đột nhiên xé mở túi Phong Tuyết Hành Thuyền, tay phải nắm chặt răng nanh của cá sấu yêu, trên mặt dâng lên biểu tình kiêu ngạo đến không thể khinh nhờn!
Có điều, ít nhất nữ nhi phải chết cũng chết thật dũng cảm giống người!
Trong mắt lần nữa hiện lên vị Thần ma tóc đỏ vừa đáng kính vừa đáng sợ kia, trên ngực hắn chằng chịt vết kiếm vết đao, chứng minh dù đối mặt với tiên uy mênh mông cuồn cuộn, đối mặt với địch nhân vô tận, hắn vẫn chưa từng lùi bước, vẫn luôn, vẫn luôn, vẫn luôn……
Thẳng tiến không lùi!!!
Nếu trời cao cho ta một cơ hội nữa!
Gặp Hoàng Dược lão, ta giết!
Gặp Cừu Thiên, ta giết!
Bởi lẽ bọn họ đều là kẻ đáng chết, nếu lo trước lo sau, tham sống sợ chết, lại làm sao có thể phát dương chính nghĩa, khoái ý hết đời này?
Một mạng đổi hai tên ác ôn xuống địa ngục, không lỗ!
_NL_
Mao Mao lòng dạ hiểm độc âu yếm Chân Tiểu Tiểu: “Tiểu thân ái ~ ngươi tuyệt đối sẽ không ngỏm nha, cho dù Tiểu Chúc có treo, ta cũng không thể để ngươi chịu nửa điểm vết thương, rốt cuộc ta chính là ma ma ruột thân yêu xinh đẹp nha……”