Hà Tư Nguyên bị ôm lấy hai chân, không thể động đậy, nói: "Cậu buông tay."
Khương Thính lắc đầu, cố chấp nói: "Không, em sẽ không!" Thậm chí cậu bỗng nhiên cúi đầu xuống, giống như động vật nhỏ dùng đầu cọ cẳng chân anh.
Tên này chưa tỉnh rượu hả! Hà Tư Nguyên nhịn khắp người nổi da gà, dùng sức rút một chân ra, đá vào trên vai cậu, sau khi cậu bị văng ra ngoài, anh xách cổ áo cậu lên đi tới bên hồ: "Rửa mặt cho tỉnh táo chút đi ba."
Khương Thính vội vàng khoa tay múa chân mà giãy giụa: "Này! Với thời tiết này em không chết đuối thì cũng cảm lạnh!" Cậu kinh sợ toát mồ hôi, phun nước ra, quả nhiên đầu óc tỉnh táo lên rất nhiều.
Hà Tư Nguyên thấy thế liền buông tay, Khương Thính ngồi trên nền đất ẩm ướt, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen bình tĩnh, Hà Tư Nguyên cho rằng cậu định mắng mình là "Đồ đàn ông độc ác tâm địa rắn rết......"
Ai ngờ, Khương Thính lại bỗng nhiên nhướng mày, miệng cười toe toét lộ ra hai cái răng nanh nhòn nhọn trắng tinh: "Không sao cả, em tha thứ cho anh đã mạo phạm bổn thiếu gia."
Hà Tư Nguyên: "......" Anh nhìn cậu như thiểu năng trí tuệ, xoay người liền đi.
"Ấy, Hà Tư Nguyên, em nói thật," Khương Thính thấy anh đi rồi, nhanh chóng vỗ vỗ mông đứng lên, đuổi theo nói: "Đêm nay anh tới tìm riêng em đó hở?"
Hà Tư Nguyên mắt nhìn thẳng, không ngừng bước đi: "Vô tình đi ngang qua, vốn dĩ muốn đá cậu vào trong hồ."
Khương Thính lẩm bẩm: "Em không tin. Đừng giả bộ, trước đây kĩ thuật diễn xuất của anh tốt đến nỗi em đều bị lừa, cảm thấy anh là người lạnh lùng thờ ơ. Nhưng bây giờ em đã đổi suy nghĩ. Em cảm thấy anh vô cùng tốt luôn á......"
Hà Tư Nguyên bị phát thẻ người tốt đã thành thói quen, mặt không cảm xúc mà đi đường, mà Khương Thính vẫn hơi say ríu rít trò chuyện bên tai anh, tựa như một chó con vẫy đuôi lải nhải đi sau lưng anh.
Lỗ tai bị tra tấn hơn mười phút, cuối cùng Hà Tư Nguyên cũng đến đại sảnh ấm áp của nhà trọ, anh xoay người nói với Khương Thính: "Mang theo thẻ phòng không?"
Khương Thính dùng tay che túi lại, trực tiếp lắc đầu: "Không mang, không mang."
"Bỏ tay ra." Hà Tư Nguyên không màng cậu giãy giụa, bẻ tay phải cậu ra, từ túi lấy ra một tấm card kim sắc, vẫy vẫy: "Còn nói không có?"
Khương Thính hổ thẹn mà cúi đầu, cắn ngón tay trỏ, vô cùng chột dạ nói: "Úi, bị anh phát hiện rồi."
Hà Tư Nguyên rất là cạn lời liếc cậu một cái, chuẩn bị gọi phục vụ dẫn cậu về phòng. Lúc này, từ cầu thang có hai người đi xuống dưới, liếc mắt nhìn qua thì thấy là Phương lão bản và Tiền Đồ, cử chỉ hai người rất thân mật, Phương lão bản còn đặt tay ở trên eo Tiền Đồ.
Bọn họ vừa nói vừa cười, tựa như không chú ý tới những người khác trong đại sảnh, công khai đi lướt qua.
Hà Tư Nguyên ngoảnh lại nhìn Khương Thính bên cạnh, lại phát hiện không thấy đối phương đâu. Nhìn lại lần nữa, thì thấy cậu không biết từ khi nào đã chạy tới trước mặt Phương lão bản cùng Tiền Đồ, đang vén tay áo như sắp đánh lộn.
Phương lão bản nhăn mày lại, nói: "Tiểu Khương, cậu có ý gì?"
Khương Thính đẩy vào ngực lão: "Ông đi xa chút!"
Tiền Đồ thấy thế tiến lên một bước che trước người lão, nói: "Khương Thính, tôi đã từng nói với cậu rồi, về sau đừng dây dưa với tôi nữa."
Khương Thính nhíu mày, dáng vẻ như rất tò mò, mờ mịt nói: "Ai nói tôi muốn dây dưa với anh?"
"Vậy bây giờ cậu muốn làm gì?"
Khương Thính khinh bỉ mà hừ một tiếng, dùng ngón trỏ xoa chóp mũi, sau đó hùng hổ mà chỉ vào mũi Tiền Đồ, nói: "Tôi chính là muốn cho anh biết, bổn thiếu gia nắm được thì cũng buông được, còn lâu mới vì bad boy mà uể oải không phấn chấn! Hừ, cẩn thận tôi nhân danh mặt trăng tiêu diệt anh đó!"
Tiền Đồ: "......"
Khương Thính phun lời tàn nhẫn xong, không nhịn được đi tới kéo tay Hà Tư Nguyên: "Đừng để ý lũ người xấu! Chúng ta đi."
Khi đi ngang qua trước mặt Tiền Đồ, Hà Tư Nguyên thấy đáy mắt đối phương xẹt qua mây mù, sau đó nghe được giọng nói trầm thấp nghiến răng nghiến lợi: "Không ngờ thủ đoạn của cậu thật là lợi hại, cũng không biết vị Mục thị kia mà biết sẽ thế nào nhỉ......"
Khi giọng nói phát ra, Hà Tư Nguyên đã bị Khương Thính lôi đi. Đi đến cửa phòng, Khương Thính sống chết giữ anh không chịu buông tay, vì thế Hà Tư Nguyên quẹt thẻ mở cửa ra, đá vô mông cậu, sau khi đạp cậu vào liền đóng cửa, tất cả vô cùng nhanh gọn lẹ.
Trở lại phòng, Bàng Phi Phàm đã về, hỏi anh đã muộn như này còn đi đâu. Hà Tư Nguyên nói sơ qua một chút, đang muốn cầm bịt mắt ngủ lên, lúc này âm thanh nhắc nhở của hệ thống truyền đến: 【 Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ "Đi thôi! Song tiêu cẩu" đạt 80%, chúc mừng ký chủ, không ngừng cố gắng nhen! 】
Hà Tư Nguyên cong môi, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Thời gian lại trôi qua.
Ở cổ trấn đóng phim ngày thứ mười, lại xảy ra chuyện khiến đoàn phim sôi sục. Kịch bản lần trước bị sửa do đáp ứng nhà đầu tư...... Mẹ nó lại bị sửa nữa, còn chưa đủ à?!
Nhưng phía yêu cầu sửa lần này là Mục thị, đại khái là yêu cầu giữ nguyên như bản gốc. Cùng với chuyện sửa kịch bản lần này, đạo diễn nói cho mọi người rằng Phương lão bản đột nhiên chủ động rút vốn, mà bên Mục thị sẽ tăng cường đầu tư, cho nên không cần lo lắng về kinh phí.
Trong lòng mọi người đã hiểu rõ, ánh mắt nhìn về phía Hà Tư Nguyên vừa mang theo vài phần phức tạp, vừa có chút kính sợ. Chuyện này không phải người có lợi nhất là anh sao, xem ra quả nhiên anh rất được lòng vị lão đại Mục thị kia, cẩn thận ngẫm lại, cuộc sống của vài người thật khiến người ta gato đến nứt tường mà.
Sau khi kết thúc cảnh quay buổi sáng, Hà Tư Nguyên vẫn mặc diễn phục ngồi dưới gốc cây, lấy điện thoại ra, bấm vào một dãy số quen thuộc.
Mặt trời ấm áp giữa trưa mùa đông treo trên không, toàn bộ lá bị rụng hết, cành cây trơ trụi không ngăn được tia sáng chiếu xuống, rọi vào trên mặt, lông mày, đôi mắt, soi rọi khiến làn da anh sáng lấp lánh. Ánh nắng mặt trời không chói chang lắm, nhưng nó có thể kích thích tất cả các tế bào lười biếng trong cơ thể.
Hà Tư Nguyên nheo đôi mắt lại, nhìn mặt trời đỏ như lòng trứng gà hai giây, sau đó có người nhấc máy.
Hà Tư Nguyên thu hồi tầm mắt, cười tủm tỉm nói: "Mục tiên sinh."
Mục Dĩ Thâm thấp giọng mà "ừ" một tiếng.
Đầu tiên Hà Tư Nguyên báo cáo hành tung cho người phụ trách cấp cao này, cuối cùng mới nói: "Lần này cảm ơn anh."
Mục Dĩ Thâm hơi nhấn âm cuối: "Làm gì để cảm ơn?"
Hà Tư Nguyên nghĩ một chút, nói: "Trời lạnh rồi, tôi mời anh ăn lẩu đi."
Mục Dĩ Thâm dừng một chút.
Hà Tư Nguyên truy vấn: "Mục tiên sinh không thích ăn lẩu à? Vậy quên đi......"
Lời còn chưa dứt, Mục Dĩ Thâm hỏi: "Khi nào?"
Hà Tư Nguyên vắt chéo chân thản nhiên mà dựa vào trên ghế, suy tư một chút, nói: "Mấy ngày nữa tôi sẽ quay xong. Tôi rất rảnh, lúc nào cũng có thời gian, chỉ xem mỗi thời gian của Mục tiên sinh thôi."
Đầu dây bên Mục Dĩ Thâm truyền đến âm thanh lật tài liệu rất nhỏ, Hà Tư Nguyên biết hắn đang xem sắp xếp lịch trình, không khỏi nghĩ thầm, Mục Dĩ Thâm thế mà lại nghiêm túc như vậy, hẳn là trời lạnh nên hắn cũng rất muốn ăn lẩu.
Một lúc lâu sau, giọng Mục Dĩ Thâm trầm thấp vang lên: "Được rồi."
Hà Tư Nguyên hỏi hắn: "Ấy mà Mục tiên sinh, tôi rất tò mò đến tột cùng anh dùng cách gì mà khiến Phương lão bản chủ động rút vốn thế?"
Mục Dĩ Thâm hỏi ngược lại: "Cậu có thể đoán xem."
Hà Tư Nguyên nghiêm túc mà tự hỏi trong chốc lát, đáp: "Tôi đoán là bởi vì trời lạnh."
Mục Dĩ Thâm: "???"
Thấy hắn trầm mặc thật lâu, Hà Tư Nguyên cười haha nói: "Mục tiên sinh, người có địa vị như ngài, động một ngón tay là đã có thể giải quyết 10 tên Phương lão bản. Tôi đoán có lẽ ngài đã đứng trước cửa sổ sát đất thật lớn, chắp tay sau lưng nói với trợ lý: trời lạnh rồi, Phương thị có thể phá sản."
Mục Dĩ Thâm liếc nhìn bên trái, đúng là văn phòng hắn có cửa sổ sát đất thật lớn, không ngờ người này lại tẩm ngẩm tầm ngầm tìm hiểu về hắn, nghĩ đến đây môi hắn không tự chủ giương lên một đường cong, nhưng mà trong lòng vẫn không hiểu mô tê gì cả.
Chỉ nghe Hà Tư Nguyên tiếp tục nói: "Trong tiểu thuyết đều viết như vậy."
Mục Dĩ Thâm tắt nắng, không rõ hỉ nộ mà nói: "Hà Tư Nguyên, cậu bớt xem mấy thứ linh tinh."
Hà Tư Nguyên nhíu mày ủy khuất nói: "Mục tiên sinh, sao ngài có thể nói như vậy?"
Phải biết rằng, đây chính là lời thoại kinh điển xuất hiện không dưới mười lần trong《 nhóm tiểu kiều phu của tổng tài bá đạo 》đó!
Trò chuyện xong, Bàng Phi Phàm thấy tâm tình Hà Tư Nguyên rất tốt, hỏi anh có gì mà vui thế.
Hà Tư Nguyên sờ khóe môi, quả nhiên mình đang cười, vì thế vô cùng thần bí nói: "Đương nhiên là có chuyện vui."
Đi ăn lẩu bình dân với tổng tài bá đạo, sao có thể không vui.
Ngày hôm sau Tiền Đồ biết được Phương lão bản đột ngột rút vốn, hắn khiếp sợ không nhịn được chạy đi tìm đối phương một chuyến. Ai ngờ đối phương chuẩn bị cắp đít ra đi, đang bước lên xe trước nhà trọ.
Tiền Đồ ngăn lão lại, ngữ khí sốt sắng hỏi: "Phương lão bản, mọi thứ đang ngon lành, vì sao ngài đột nhiên rút vốn? Hơn nữa tại sao kịch bản lại đổi thành như vậy?"
Phương lão bản thấy hắn, tỏ ra biểu cảm đen đủi: "Cậu còn có mặt mũi hỏi tôi? Còn không phải do cậu xúi tôi, bảo tôi làm khó xử Hà Tư Nguyên, hiện giờ tôi bị cậu hại thảm!"
Tiền Đồ hơi há miệng, trên mặt tràn đầy không thể tin nổi. Rõ ràng là Phương lão bản tự mình mơ ước Hà Tư Nguyên, không chiếm được thì ra tay trả thù, sao lại úp tội sang đầu hắn rồi?
Chỉ nghe Phương lão bản nói tiếp: "Cậu cũng không biết lấy gương ra soi xem mình ra sao à? Bằng cậu mà đòi tranh đua với người ta? Cậu biết người sau lưng cậu ta là ai chưa?"
Tiền Đồ lập tức bị chọc trúng chỗ đau, sắc mặt đỏ lên, trong lòng giận dữ nói: "Ông có ý gì? Không phải chúng ta phải kề vai sát cánh sao?"
Phương lão bản khinh miệt nói: "Chỉ bằng cậu? Hừ, cậu xéo ra xa đi. Tôi không muốn đụng vào cậu thêm lần nào nữa, đen đủi."
Tiền Đồ bị lời nói vô tình của đối phương đả kích, thấy Phương lão bản không quay đầu, hắn hấp tấp đi lên túm lấy đối phương để làm rõ, rồi bị tài xế của lão đẩy ngã xuống đất. Xe thả khói vào mặt hắn, rất nhanh đã khuất bóng.
Tiền Đồ sắc mặt tái nhợt ngồi dưới đất, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, cho đến khi một đôi giày thể thao đắt tiền dừng lại trước mặt.
Đôi mắt hắn chậm rãi hướng lên trên, chiếc quần jean sạch sẽ gọn gàng, vòng eo nhỏ hẹp rắn chắc, áo cao bồi thoải mái đơn giản, và phía trên là một gò má trẻ trung đầy sức sống, một đôi mắt đen nhánh như mực yên lặng nhìn hắn.
Tiền Đồ nhất thời như bị kim đâm từng chút một, hắn hơi run rẩy vươn một bàn tay: "Khương Thính......"
Nếu là quá khứ, người này nhất định sẽ quan tâm mà nâng mình dậy, nhưng hiện tại, đối phương lại nhăn mày lùi về sau.
Tiền Đồ ngây như phỗng. Thấy đối phương đi vòng qua mình, hắn vội kêu lên: "Cậu đứng lại!"
Khương Thính dừng bước, xoay người hỏi hắn: "Có việc sao?"
Chỉ trong mấy ngày, đối phương tựa như đã thành người khác, Tiền Đồ thật sự không thể chịu đựng sự lạnh nhạt của cậu, lập tức bò dậy từ trên đất, đi về trước một bước, không ngờ, Khương Thính lại tránh hắn như rắn mà lùi một bước.
Tiền Đồ đè nén chua xót trong lòng, rối rắm một lát, sau đó hạ quyết tâm phá tan thẹn thùng nói: "Nếu anh nguyện ý trở về bên cạnh em, em còn cần anh nữa không?"
Khương Thính xỏ một tay vào túi quần, tay kia cầm kính râm, ánh mắt phức tạp mà nhìn hắn một lát.
Ngay khi Tiền Đồ vui sướng vì cảm thấy còn cơ hội, Khương Thính lại bỗng cười nhạo một tiếng, lộ ra hai răng nanh trắng tinh, châm chọc mà nói: "Đừng ba xàm, tôi không phải trạm tái chế rác thải. Đừng bao giờ nghĩ người khác sẽ dậm chân tại chỗ đợi anh. Đừng nghĩ mình là người quá quan trọng, anh chả là cái đếch gì hết."
Lời này thật sự quá cay độc mỉa mai, Tiền Đồ không nhịn được cả người run lên. Người này lúc thích hắn nhiệt tình bao nhiêu thì khi hết thích rồi lại tuyệt tình bấy nhiêu.
Hắn nhìn bóng dáng đối phương tỏ vẻ không nuối tiếc, cắn răng nói: "Mấy người có tiền như cậu đúng là dễ thay lòng đổi dạ. Có phải cậu sớm đã coi trọng Hà Tư Nguyên đúng không?"
Nghe vậy, Khương Thính dừng bước, sau đó ngoảnh lại, nghiêng đầu nhíu mày, răng nanh lóe lên: "Tôi đã nói rồi. Chuyện của tôi, anh mẹ nó bớt quản."
**********
editor: Khương Thính hát tặng Tiền Đồ =)))))
https://www.youtube.com/watch?v=zFFET9PEdGA