Khương Thính hoàn hồn đầu tiên: "Ông có bệnh à?"
Phương lão bản giậm một chân, xoay mông: "Ai ya, quỷ sứ hà, sao lại có thể nói người ta như vậy."
Bị một gã đàn ông trung niên làm nũng, Khương Thính tức khắc phát lạnh khắp người, vỗ cánh tay nổi đầy da gà, quay đầu hỏi Tiền Đồ: "Tiền Tiền, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại ở cùng lão?"
Ánh mắt Tiền Đồ lập loè một chút, ấp úng nói: "Trên đường đụng trúng mà thôi......" Nói xong, có chút chột dạ mà duỗi tay sửa sang cổ áo lộn xộn, như là muốn che đậy gì đó.
Hà Tư Nguyên đứng cách hắn 1 mét, tự nhiên thấy được trên cổ hắn có chút dấu vết, anh như suy tư gì đó mà nheo mắt lại, không lên tiếng.
Mà Phương lão bản dường như càng ngày càng điên nặng, tay vừa xếp hình hoa lan nhảy lên múa một điệu valse, vừa ê ê a a hát kịch, giọng y chang thái giám thời cổ đại.
Khương Thính che lỗ tai nói: "Thôi, kệ mịa lão. Chúng ta đi thôi."
Tiền Đồ nhìn cậu một cái, nói: "Cứ như vậy mặc kệ? Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì......"
Khương Thính lớn tiếng xen lời hắn: "Em nói mặc kệ thì cứ mặc kệ! Anh cũng đừng quản!"
Tiền Đồ bị cậu rống đến mức sửng sốt một chút, bởi vì ngày thường thái độ của Khương Thính với hắn đều là nâng trứng hứng hoa, đây là lần đầu tiên dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn.
Trong lúc hắn choáng váng, Hà Tư Nguyên cùng Bàng Phi Phàm gật đầu với họ một cái, xem như tạm biệt, xoay người cất bước rời đi. Mà Khương Thính gãi gãi tóc, cũng tâm phiền ý loạn lơ đễnh một tiếng: "Đi thôi."
Trở lại phòng trọ, đã là 9 giờ tối. Thấy dáng vẻ Bàng Phi Phàm muốn nói lại thôi, Hà Tư Nguyên cười nói: "Chú muốn nói gì thì cứ nói."
"Vậy em nói đây." Bàng Phi Phàm thở ra một hơi: "Sắp nghẹn chết em rồi. Hà thiếu, vừa rồi em đã muốn hỏi anh, anh có cảm thấy Tiền Đồ cùng Phương lão bản kia rất kỳ quái không?"
Hà Tư Nguyên nhướng mày: "Chỗ nào kỳ quái?"
Bàng Phi Phàm nói thật: "Em cảm thấy, Khương tiểu thiếu gia hình như bị cắm sừng rồi."
Hà Tư Nguyên nhướng cao mày nhìn cậu.
Bàng Phi Phàm ngượng ngùng sờ đầu, nói: "Chỉ là em cảm thấy vậy thôi. Theo lý thuyết chắc không phải, Khương tiểu thiếu gia tuổi trẻ, đẹp trai, trong nhà lại có tiền, mọi thứ tốt hơn gấp vạn lần so với Phương lão bản." Dẫu cậu và Khương Thính vừa gặp mặt là đã bùng nổ khắc khẩu, nhưng sự thật chính là sự thật, ưu điểm của Khương Thính cậu cũng công nhận.
Nghe vậy, Hà Tư Nguyên đặt sách trong tay xuống, ngẩng đầu cười một chút, như suy tư gì đó nói: "Có đôi khi, một người quá cố chấp theo đuổi một thứ nào đó, thường thường sẽ bị lòng tham mê hoặc thần trí. Chú nói xem đúng không?"
Bàng Phi Phàm hơi sửng sốt, nửa ngày sau nói: "Hà thiếu, em nghe không hiểu."
Hà Tư Nguyên nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, vừa lúc tròn 10 giờ, vì thế mỉm cười nói: "Không hiểu cũng không sao, tắm rửa rồi mau ngủ đi." Anh đặt sách lên đầu giường, đang định cầm bịt mắt để đeo vào, thì nghe thấy Bàng Phi Phàm lại nói thầm một câu: "Cơ mà, bệnh của Phương lão bản thật đúng là kỳ quái......"
Hà Tư Nguyên điều chỉnh độ thoải mái của bịt mắt, một bên thầm nghĩ, đây không phải là bệnh, phỏng chừng là "Nguyền rủa" lần trước anh niệm có hiệu lực.
Thú vị. Anh cong môi, dần dần chìm vào trong giấc ngủ.
Mà lúc này, ở trong một căn phòng khác của nhà trọ, bầu không khí lại cực kỳ cứng ngắc, ánh sáng ấm áp từ trần nhà chiếu xuống cũng không thể làm tan đi cái lạnh bao trùm căn phòng.
Tiền Đồ đứng ngồi không yên một lát, rốt cuộc không chịu nổi mà đứng lên: "Khương Thính, vừa vào cửa cậu đã xị mặt là có ý gì?"
Khương Thính ngồi ở trên sofa, cúi đầu, hai khuỷu tay đặt lên trên đùi, dáng vẻ nom rất bực mình, nghe được tiếng nói chuyện, mới nâng hai mắt âm u lên.
Tiền Đồ chưa bao giờ thấy bộ dạng này của cậu, nuốt lời định nói, dò hỏi: "Cậu đều đã biết đúng không? Được rồi, đêm nay chúng ta dứt khoát nói rõ ràng."
Khương Thính bỗng nhiên đứng lên: "Em không muốn nghe. Em về phòng của mình."
"Đứng lại!" Tiền Đồ gọi cậu, hít sâu một hơi nói: "Về sau cậu không cần đến dây dưa với tôi. Tôi đã đồng ý với Phương lão bản, ổng sẽ nâng đỡ tôi."
Giữa chính tai nghe được và tự mình suy đoán có cảm giác khác nhau, Khương Thính dùng chân đá vào trên cửa, quay người lại cả giận nói: "Anh còn biết xấu hổ hay không? Chẳng lẽ em chưa từng nâng đỡ anh sao, bộ phim này chẳng phải em đề cử anh đó sao!"
Tiền Đồ cười lạnh nói: "Hừ, tiền của cậu là tiền của ba cậu, ba cậu muốn cho thì mới có, không muốn cho thì cậu liền một nghèo hai trắng! Không phải cậu còn một anh trai có năng lực à? Đến lúc đó phân chia tài sản thì cậu có được bao nhiêu? Ở nhà cậu, cậu căn bản là không có quyền lên tiếng hiểu không? Không có ba cậu, cái gì cậu cũng không có!"
Từ nhỏ đến lớn, Khương Thính đều là chúng tinh phủng nguyệt (*) mà lớn lên, theo bản năng mà cảm thấy mình xứng đáng có được, đây là lần đầu bị người ta trực tiếp tàn nhẫn như thế chọc trúng trái tim, cả người không khỏi run lên. Cậu không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm Tiền Đồ: "Hóa ra anh luôn tính kế kĩ càng như thế."
(*) Chúng tinh phủng nguyệt - 众星捧月 (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng)
"Không sai, bây giờ cậu biết rồi đó, tôi chính là người như vậy. Kỳ thật tôi cũng không hiểu cậu lắm. Cậu hao tâm ở trên người tôi mà lại không có gì, lại còn đau khổ theo đuổi lâu như vậy. Cảm ơn cậu đã tốt với tôi, nhưng xin lỗi."
Nghe được giọng đối phương toát ra mỉa mai châm chọc, Khương Thính tức giận hít sâu một hơi, trực tiếp đá văng cửa phòng. Trước khi cậu ra ngoài, Tiền Đồ đột nhiên hỏi: "Cậu rất thích Hà Tư Nguyên kia nhỉ?"
Bước chân Khương Thính ngừng lại, sau đó ngoảnh lại, cười lạnh nói: "Liên quan gì đến anh? Về sau chuyện của tôi, anh mẹ nó bớt quản!"
Hai ngày nhanh chóng trôi qua.
Trong lúc này, đoàn phim vẫn luôn chậm chạp chưa quay tiếp, quá trình quay phim bị trì hoãn. Vào ngày thứ ba, cuối cùng đạo diễn thông báo mở họp giữa các bộ phận.
Thì ra, dưới sự đe dọa và dụ dỗ của Phương lão bản, đạo diễn cùng biên kịch đành khuất phục. Mấy ngày nay bọn họ thương lượng, quyết định sửa kịch bản "một chút".
Hà Tư Nguyên cầm kịch bản nhìn qua, phát hiện địa vị nam chính của anh vẫn được giữ, nhưng mà slot diễn lại bị bóp méo rất nhiều, vầng hào quang nam chính bị lu mờ, còn nam phụ lại được thêm đất diễn đến mức không thể hiểu được.
Mấy ngày nay mọi người không nhàn rỗi, nên đều nghe được tiếng gió. Giờ phút này cùng xúm lại coi kịch bản, trong lòng càng thêm rõ ràng, không khỏi nhỏ giọng mà nghị luận sôi nổi.
"Hóa ra mấy nay không biết Khương thiếu gia chạy đi đâu, ra là vì bị cắm sừng nên mất mặt?" "Ai ya, hai người vốn không có quan hệ gì, chỉ là fans và idol mà thôi, sao có thể nói Khương tiểu thiếu gia bị cắm sừng, ha ha ha ha." "Tiền Đồ này cũng thật là rộng rãi, ai lại không biết nhân phẩm Phương lão bản kém, hắn đúng là não nhúng nước mới vứt bỏ Khương tiểu thiếu gia." "......"
Bàng Phi Phàm đứng một bên nghe lời đồn đại bát quái, một bên quan sát sắc mặt Hà Tư Nguyên không tốt lắm, không khỏi quan tâm nói: "Hà thiếu, hiện giờ nên làm gì ạ?"
Kịch bản đã định nói sửa liền sửa, còn sửa đến nỗi rối tinh rối mù, quả thực quá hoang đường. Hà Tư Nguyên trầm mặc một lát, cảm thấy lúc nên cần sự giúp đỡ thì phải đi tìm, suy nghĩ nói: "Nhà đầu tư lại không phải chỉ có một người."
Không phải còn có cả chỗ dựa kim chủ của anh - Mục bá đạo tổng tài sao.
Vì thế vào buổi tối, Hà Tư Nguyên gọi một cuộc cho Mục Dĩ Thâm.
"Alo."
Không thể không thừa nhận, giọng Mục Dĩ Thâm rất êm tai, thâm trầm như từ, mặc dù cách một thành phố, vào ban đêm lạnh lẽo chui vào lỗ tai, cũng có một cảm giác lay động nội tâm.
Hà Tư Nguyên bừng tỉnh hoàn hồn, đi thẳng vào vấn đề: "Mục tiên sinh, chuyện lần trước anh bảo tôi cầu anh, giờ còn tính không?"
Đầu tiên Mục Dĩ Thâm sửng sốt, ngay sau đó sinh ra một cảm giác toàn thân thoải mái, hắn thả lỏng mà dựa vào trên ghế văn phòng, vắt chéo hai chân, nghiền ngẫm nói: "Hà Tư Nguyên, không phải cậu rất tự kiêu sao?"
"Ồ, vậy thôi."
"Chờ một chút!" Mục Dĩ Thâm ngồi thẳng người, hai tròng mắt nheo lại, rõ ràng cậu ta có điều cầu mình, vì sao mình phải để ý cảm xúc của đối phương cơ chứ, trực giác Mục Dĩ Thâm cho thấy không ổn, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Cậu không thể cầu tôi nhiều hơn một câu ư?"
Hà Tư Nguyên nói: "Mục tiên sinh tựa như rất cố chấp với nó? Là sở thích à?"
"Hà Tư Nguyên," Mục Dĩ Thâm cắn răng nói: "Đây là thái độ cậu cầu người khác?"
Nói thật, đối với người bình thường mà nói, lật lọng thật sự như tự vả mặt, nhưng mà Hà Tư Nguyên vẫn giữ vững tư duy trong thương nghiệp là phải cân nhắc lợi ích của mình, anh không cảm thấy khó xử khi cầu Mục Dĩ Thâm, nhưng một khi thái độ mềm mỏng, thì về sau sẽ khó cứng lên được.
Trước khi đủ mạnh, lợi ích của anh vẫn đang gắn liền với Mục Dĩ Thâm.
Một thanh âm len vào tai Hà Tư Nguyên, hiển nhiên đối phương có chút không vui, vì thế anh suy nghĩ, nói: "Với tai mắt mà Mục tiên sinh cài bên cạnh tôi, anh hẳn là đã biết chuyện gì xảy ra. Nói thật, đây không chỉ là lợi ích của tôi, mà cũng là liên quan đến việc Mục thị đầu tư. À đương nhiên, chút vốn đầu tư này đối với Mục tiên sinh mà nói còn không đến chín trâu mất một sợi lông......"
Mục Dĩ Thâm sợ anh lại bẻ lái, cắt ngang lời anh: "Hà Tư Nguyên, tôi chỉ muốn xem thái độ của cậu. Cậu rõ chứ."
Hà Tư Nguyên nhẹ chớp lông mi, nói: "Ồ. Cho nên?"
Mục Dĩ Thâm: "......" Người này, thật là không còn cách nào với cậu ta mà.
Mục Dĩ Thâm kết thúc đề tài: "Hà Tư Nguyên, cậu có tin không, một ngày nào đó cậu sẽ thật lòng thật dạ cầu tôi."
Nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh "tút tút", Hà Tư Nguyên biết Mục bá đạo tổng tài cắt đứt trò chuyện.
Cân nhắc một chút lời thoại bá tổng, Hà Tư Nguyên cười nhạo một tiếng, không có để ở trong lòng. Lúc đang chuẩn bị nghỉ ngơi, hệ thống lại bỗng nhiên phát ra cảnh báo khẩn cấp.
【 Nhiệm vụ "Đi thôi! Song tiêu cẩu" xuất hiện vấn đề! Sinh mệnh nhân vật mấu chốt đang gặp nguy hiểm! Ký chủ có dưới hai lựa chọn, một là tiến đến cứu trợ đạt được độ hảo cảm của nhân vật, hai là lạnh nhạt đứng nhìn, nhiệm vụ thất bại. 】
"Khương Thính? Cậu ta ở đâu?" Hà Tư Nguyên nhìn sắc trời bên ngoài, nhíu mày thở dài một hơi, nắm lấy áo lông vũ ở sofa mặc vào, trước mắt Bàng Phi Phàm chưa trở về, vì để hoàn thành nhiệm vụ, anh chỉ có thể đi một mình. May rằng có hệ thống nhắc nhở, Hà Tư Nguyên rất nhanh tìm được Khương Thính ở gần một hồ nước nhân tạo cách nhà trọ không xa.
Lúc này là một đêm giữa mùa đông, tiết trời rất lạnh, không một ai đi dạo. Khương Thính nằm một mình trên một cục đá lớn, cơ thể run rẩy, thoạt nhìn như là đang khóc.
Hà Tư Nguyên cho rằng cậu đang do dự xem có nên tự sát ở hồ không, vì thế bước đến giơ một chân lên, đá vào trên lưng cậu, làm cậu ngã về một bên.
"A! Ọe --" Khương Thính nghiêng người, che cổ nôn khan.
Lúc này Hà Tư Nguyên mới thấy rõ ràng, sắc mặt cậu đỏ bừng, cả người đầy mùi rượu, hẳn là rất say. Vừa rồi cũng không phải muốn tự sát, mà là có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng cậu không thể phun ra, nếu anh đến chậm một bước, đối phương có thể sẽ ngạt thở mà chết.
Khương Thính quỳ rạp trên mặt đất ọe một lát, rồi mới mơ mơ màng màng mở to mắt, thấy rõ bóng người đang đứng trước mắt, cậu ngây người nói: "Sao lại là anh? Đồ đàn ông ác độc tâm địa rắn rết nhà anh vậy mà lại cứu tôi? Nhất định là anh muốn đá tôi xuống."
Hà Tư Nguyên thấy cậu chỉ mặc áo sơmi mỏng, sợ cậu chết cóng, vì thế cởi áo lông vũ trên người thả xuống đầu cậu, chuẩn bị lôi con ma men này trở về.
Ai ngờ, Khương Thính ôm tảng đá lớn khóc huhuhu mà không buông tay: "Tôi không đi! Tôi không đi! Các người đều không thích tôi! Tôi thà ở bên cục đá này còn hơn!"
Hà Tư Nguyên không thể kéo cả người lẫn đá đi, vì thế đành phải ngồi xổm xuống, kiên nhẫn nói: "Không phải chỉ bị cắm sừng một chút thôi sao? Trên đời có rất nhiều người bị cắm sừng, nhưng họ không muốn chết như cậu."
Ví dụ như Mục Dĩ Thâm thời niên niên, không chỉ bị cắm sừng, mà còn bị đánh một trận, nhưng không phải vẫn sống tốt đến bây giờ đó sao, sống thành một tổng tài bá đạo, mỗi ngày sai người giám sát đối tượng cho hắn đội nón xanh, còn bày mọi cách để tùy thời trả thù.
Ăn ngay nói thật, nếu anh không phải đối tượng bị trả thù, Hà Tư Nguyên đúng là rất thưởng thức Mục Dĩ Thâm.
"Hức! Anh cũng không thích tôi!" Khương Thính chỉ vào anh, vẻ mặt đưa đám nói: "Ba mẹ từ nhỏ đã bất công, thích anh trai hơn tôi. Tiền Tiền cũng lừa gạt tôi, còn anh nữa đồ đàn ông độc ác, lúc nói chuyện với tôi thì trong lòng đều nghĩ đến người đàn ông khác!"
Hà Tư Nguyên nhướng mày nói: "Có sao? Đừng nói bậy."
Khương Thính nói: "Tôi không nói bậy! Vậy anh giải thích một chút, vừa rồi anh cười cái gì? Còn cười đến mức mặt thèm nhỏ dãi!"
Hà Tư Nguyên sờ khóe môi, quả nhiên giương lên. Anh thu tay, liếc mắt nhìn Khương Thính một cái: "Cậu đứng lên, đi về trước."
"Tôi không, tôi sẽ không!"
Hà Tư Nguyên xoa giữa mày, liều mạng kiềm chế ý niệm muốn đấm cậu, gõ hệ thống: "Ê Mặt, tên này quá thích để tâm vào chuyện vụn vặt, có biện pháp nào giúp cậu ta thoát khỏi bóng ma tâm lý không?"
Hệ thống vả mặt lướt qua thương thành nói: 【 ký chủ, có một "đạo cụ tâm linh", chỉ cần niệm ra vài câu canh gà tâm linh (*), bảo đảm có thể làm người ta như tắm mình trong gió xuân, thoát ra khỏi ngõ cụt! 】
(*) tra trên baidu: canh gà tâm linh 心灵鸡汤 hay còn được gọi là súp gà cho tâm hồn là một cuốn sách được viết bởi Jack Canfield và Mark Victor Hansen, có ý nghĩa sức mạnh đương đầu với nghịch cảnh. Là tình bạn trong những khoảnh khắc trống vắng. Là niềm hy vọng soi sáng những nỗi đau sâu thẳm. Là đem tình yêu đáp lại nỗi đau. Là niềm tin rằng chúng ta đều là người tốt và rằng bằng cách thật sự lắng nghe người khác, chúng ta có thể chữa lành vết thương nội tại của chính mình, của cộng đồng và cả thế giới.
【 Nếu thích thì hãy đấu tranh, hãy trân trọng khi có được, hãy quên đi khi bị cắm sừng. 】
【 Làm nhiều hơn, nói ít hơn, đọc nhiều hơn, ngủ ít hơn, ngày càng xanh, càng khỏe mạnh. 】
【 nói một ngàn lần em yêu anh cũng không bằng một câu em cắm sừng anh rồi, đây là tình yêu màu xanh lục. 】
【......】
Hà Tư Nguyên: "...... Canh gà tâm linh???!!!"
Hệ thống vả mặt nói: 【 bắt kịp thời đại đó, phân tích rõ ràng cụ thể các vấn đề. 】
Được rồi, mi là hệ thống mi nói đều đúng!
Đạo cụ này cũng đi kèm với hiệu ứng đặc biệt, lúc Hà Tư Nguyên niệm canh gà tâm linh màu xanh lục khô cằn với Khương Thính xong, một cơn gió ấm áp bỗng vây quanh hai người.
Khi gió xuân thổi qua, tóc trên trán Khương Thính bị hất ngược về sau, cơn say của cậu lập tức được giảm bớt, đầu óc mơ màng cũng tỉnh táo lại. Cậu sờ áo lông vũ màu đen trên người, có chút không dám tin.
Không nghĩ tới, vào lúc cậu chật vật rối mù, vậy mà Hà Tư Nguyên lại tới tìm cậu. Không chỉ giơ chân đá cứu mạng mình, mà còn lo lắng mình lạnh, cởi áo cho mình phủ thêm, quan trọng nhất chính là, bề ngoài anh là người lạnh nhạt, thế nhưng nội tâm lại tinh tế đến thế, nói nhiều lời khai sáng cậu...... Mặc dù nghe xong tâm tình cậu có vẻ càng khó chịu......
Hà Tư Nguyên thấy cậu tỉnh táo lại, đứng lên nói: "Tỉnh rồi? Vậy tự mình trở về đi." Nói xong, xoay người rời đi.
Ai ngờ, cẳng chân anh lại bị người ta ôm lấy.
Khương Thính ngồi dưới đất ôm chân anh không buông tay, ngẩng đầu lên nói: "Hà Tư Nguyên, trước kia em trách oan anh. Anh thật sự là một người tốt."
Hà Tư Nguyên: "......"