Ngày đầu tiên đoàn phim chính thức tiến hành quay tiếp, Hà Tư Nguyên nhận được bó hoa hồng kiều diễm. Hỏi cậu trai chuyển phát nhanh là ai tặng, đối phương chỉ dùng ánh mắt ái muội nhìn anh một cái, cười mà không nói.
Hà Tư Nguyên chỉ cho rằng đó là fan tặng không muốn tiết lộ danh tính, cũng không để ở trong lòng. Ai ngờ ngày hôm sau, anh lại nhận được thêm bó hoa hồng đỏ cực to, được gói trong giấy đỏ một cách tinh xảo, vô cùng chói mắt. Phía trên còn cắm một tấm card, cầm lấy thì không thấy chữ ký gì, chỉ vẽ một khuôn mặt cười ngốc nghếch.
Tới ngày thứ ba, cậu trai chuyển phát nhanh trực
tiếp lái xe tải lớn tới, khoang sau chở đầy hoa hồng đỏ, từ xa có thể ngửi thấy mùi thơm, cực kỳ khoa trương. Các diễn viên đang xếp hàng nhận cơm hộp đều khiếp sợ không thôi, cũng không quan tâm ăn uống nữa, mau chóng lấy điện thoại chụp choẹt up lên vòng bạn bè.
Cậu trai chuyển phát nhanh cầm tờ phiếu, tung tăng chạy tới bảo Hà Tư Nguyên ký nhận.
Hà Tư Nguyên nhìn thoáng qua dãy số góc bên phải tờ phiếu, xoa xoa giữa mày, sau đó quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào một phương hướng. Chỉ thấy một bóng người thấp thoáng sau gốc cây to, tránh tầm mắt của anh.
Vì thế, Hà Tư Nguyên trực tiếp cất bước đi đến, người nọ không kịp trốn tránh, bị bắt tại trận.
"Cậu làm gì vậy?" Hà Tư Nguyên huơ huơ tờ ký nhận trong tay, nhìn thanh niên mặc quần áo cao bồi, đeo kính trên sống mũi.
Kể từ lần say rượu vừa rồi, Khương Thính mỗi lần gặp Hà Tư Nguyên liền vô cùng chột dạ. Thứ nhất là vẻ hề của cậu đã bị người này chứng kiến, thứ hai là trong lòng cậu dường như sinh ra cảm giác khác thường với anh, túm cái quần là vì nhiều nguyên nhân, làm Khương tiểu thiếu gia từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất có hơi...... E lệ.
Nhưng lúc này đã bị phát hiện, Khương Thính cũng không che giấu nữa, từ bóng cây đứng ra, đối mặt với Hà Tư Nguyên, nhìn anh một lát, Khương Thính mới đẩy kính râm lên trán, hỏi: "Sao anh biết là em?"
Hà Tư Nguyên vươn một ngón tay búng cánh hoa trên tay áo, giương mắt nói: "Số trên tờ bill là của cậu."
"......" Khương Thính trầm mặc một lát, mím môi, gạt bỏ cảm xúc khó xử, như là dồn hết dũng khí nói: "Nếu anh đã biết thì em cũng không gạt anh nữa. Hà Tư Nguyên, nói cho anh biết, em, muốn theo đuổi anh."
Hà Tư Nguyên: "Ồ."
Nói thật, nghe được một cậu nhóc chưa đủ lông đủ cánh tỏ tình, trong tâm anh không hề gợn sóng, vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn hơi muốn bật cười.
Khương Thính vò đầu bứt tóc, có chút đứt quãng nói: "Ồ là có ý gì? Anh có đồng ý không?"
Hà Tư Nguyên chân thành nói: "Không đồng ý. Tôi lại không thích cậu."
Khương Thính: "......" Bị cự tuyệt nhanh gọn tàn nhẫn như vậy??! A này anh nghĩ em không cần mặt mũi sao??!
Khương Thính không cam lòng hỏi: "Vì sao?"
Hà Tư Nguyên nhướng mày nói: "Tôi nói rồi, tôi không thích cậu."
"......" Khương Thính quyết định không tiếp tục cái đề tài đau lòng này nữa, cậu rũ mắt xuống suy tư một lát, rối rắm một lúc, sau đó ngẩng đầu khẽ cắn môi nói: "Vậy thế này đi. Tình nhân không thành thì tình anh em! Em làm trợ lý cho anh được chứ?"
Lần này đến lượt Hà Tư Nguyên trợn mắt há hốc mồm...... Tư duy nhóc này nhảy cũng nhanh quá đi?!
Vì thế, anh im lặng chốc lát, nói: "Không phải ai tôi cũng cho làm trợ lý."
"Có yêu cầu gì không?"
"Ngũ quan đoan chính, không có sở thích xấu, có kinh nghiệm dàn xếp công việc."
Khương Thính ưỡn cao ngực, kiêu ngạo nói: "Hoàn toàn là dành riêng cho bổn thiếu gia đây mà. Lớn lên đẹp trai, có kinh nghiệm ba năm công tác, ham mê bất lương nhất cũng chỉ là thức đêm đấu địa chủ (*) thôi."
(*) Đấu địa chủ: là một dạng chơi bài có ba người chơi. Luật chơi: 3 người chơi, 1 người làm Địa Chủ, 2 người còn lại làm Nông Dân, Địa Chủ được thêm 3 con cuối. 2 Nông Dân sẽ đấu bài với Địa Chủ, nếu Địa Chủ hết bài trước thì Địa Chủ thắng, còn 1 trong 2 Nông Dân ai hết bài trước thì 2 người đó thắng. Bài dùng cả Joker, và cũng là con to nhất. Mỗi lần đánh con Joker hay chặn tứ quý là 1 lần gấp đôi tiền cược.
Hà Tư Nguyên nghiêng đầu mỉm cười: "Ồ, còn cần phải có bằng đại học trở lên."
Khương Thính thu nụ cười: "Có phải anh ghét bỏ em chưa từng vào đại học không?"
Hà Tư Nguyên cười mà không nói. Đương nhiên không phải, tôi chỉ là sợ bị tên mù lòa nhà nhóc hố mà thôi.
Khương Thính nhíu mày cúi đầu suy tư một chút, bỗng nhiên nâng cằm, đôi mắt đen loé lên, giọng điệu kiên định nói: "Vậy ok, chúng ta hứa đi. Chờ em học đại học xong trở về, thì anh phải để em làm trợ lý của anh, chúng ta chờ xem."
"......" Lần đầu bị người ta vừa khóc la vừa uy hiếp đòi làm trợ lý, Hà Tư Nguyên tỏ vẻ đã không hiểu nổi những chiếc chiếu mới của thế giới này.
Khương Thính làm gì cũng hấp tấp, ngày hôm sau khi tỏ tình thất bại với Hà Tư Nguyên liền mua vé máy bay trở về thành phố, theo một số người quen đoàn phim lộ ra, Khương tiểu thiếu gia đây là bị lừa tình, thương tâm quá quyết định xuất ngoại, rời xa đất nước đau thương này...... Mọi người cực kỳ thương cậu còn trẻ mà đã bị đội nón xanh, trong lúc nhất thời đủ loại cảm xúc: xót thương, lẫn tò mò, hay vui sướng khi người gặp họa lan tỏa toàn bộ đoàn phim.
Trong bầu không khí này, tiến trình quay phim ở thị trấn cổ đã bất tri bất giác kết thúc.
Chạng vạng ngày cuối cùng tại thị trấn cổ, những bông tuyết bỗng rơi đầy trời. Mùa đông miền nam ẩm ướt và lạnh lẽo, nhưng hiếm khi có tuyết rơi, vậy mà trận tuyết này cũng không nhỏ, lúc đoàn phim kết thúc công việc là vào 7, 8 giờ tối, một lớp tuyết trắng mỏng đã tích tụ trên mặt đất, phủ đầy phiến đá xanh thô.
Bàng Phi Phàm nghỉ cả chiều, Hà Tư Nguyên đi thay trang phục, cầm ô, một mình đi từ trường quay về nhà trọ, chuẩn bị ngủ sớm một chút, để sáng ngày mai còn phải đến địa điểm quay tiếp theo.
Khoảng 50 mét nữa là đến nhà trọ, bỗng nhiên anh nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang dừng. Hai chiếc đèn xe bật sáng, tia sáng màu vàng mờ ảo xuyên thấu sương mù tuyết trắng, chiếu sáng bóng tối xung quanh đến mông lung.
Một người mặc vest với thân hình thẳng tắp và đôi chân thon dài đứng bên chiếc xe.
Hà Tư Nguyên là người miền nam, tuyết rơi là phải bung dù, mà người nọ lại không có, hắn cứ đứng cô độc thẳng tắp y như một cây cổ thụ đứng dưới trời tuyết dày.
Bông tuyết dừng ở đầu vai hắn, tích tụ lại rồi chảy xuống bộ vest của hắn.
Hà Tư Nguyên không khỏi nheo mắt lại, thầm nghĩ, sao hắn lại tới? Với cả...... Không lạnh ư?
Người nọ nghe được tiếng bước chân liền xoay người, một bông tuyết xẹt qua lông mày hắn, càng làm nổi bật sự lạnh lùng trên mặt, đúng là Mục Dĩ Thâm.
Mục Dĩ Thâm ngoảnh lại thì thấy Hà Tư Nguyên mờ mịt mà nhìn mình, khắp mặt đều là biểu cảm "Mẹ kiếp! Sao tên này lại tới?", ngọn lửa ấm áp bốc lên từ đáy mắt lập tức bị dập tắt.
Hắn hơi buồn bực nói: "Hà Tư Nguyên, cậu quên rồi à?"
Hà Tư Nguyên thật sự có chút mờ mịt: "Hả?" Anh nên nhớ chuyện gì sao?
Mục Dĩ Thâm lạnh lùng nói: "Cậu đã nói là muốn mời tôi ăn lẩu."
Hà Tư Nguyên: "......"
Tiệm lẩu.
Mùa đông có rất nhiều người ăn lẩu, cửa hàng này vừa không nhỏ, vừa còn sạch sẽ ngăn nắp, ăn lại ngon nên rất đông khách, cả quán vô cùng sôi động náo nhiệt, huyên náo.
Bởi vì trong tiệm không có phòng riêng, vì thế hai người chỉ có thể chen chúc trong khung cảnh náo nhiệt, Hà Tư Nguyên nhìn thoáng qua Mục Dĩ Thâm tuấn mi mắt lạnh mặc tây trang giày da phía đối diện, bỗng nhiên cảm thấy có lỗi với hắn chỗ nào đó.
Nhưng ăn lẩu cũng là một bầu không khí thú vị. Sau khi ngồi xuống, Hà Tư Nguyên gọi một nồi uyên ương (*), rồi đưa menu cho Mục Dĩ Thâm.
(*) Lẩu uyên ương là cách gọi của món lẩu có hai loại nước dùng đựng chung trong một nồi được chia đôi.
Mục Dĩ Thâm nhìn lướt qua, nói: "Tôi không kén ăn. Cậu chọn đi." Hà Tư Nguyên cũng không khách sáo với hắn, nhanh chóng gọi món, người phục vụ bưng một nồi nước dùng nóng rực lên trước.
Nước dùng cam đỏ đậm đà sôi sùng sục nổi bọt to, mang theo cả mùi thơm của hạt tiêu. Cho thịt bò đỏ tươi, thịt cừu mềm non và ruột vịt trắng vào, sau vài lần lộn nhào, mùi thơm độc đáo tỏa ra. Vớt lên, chấm vào nước sốt mè đã được điều chỉnh, rưới một ít nước dấm lên rồi đưa vào trong miệng, miếng thịt thơm ngon, chua chua cay cay, nóng vừa miệng, quả thực là cực kỳ hưởng thụ.
Hà Tư Nguyên thích ăn cay, ăn đến vô cùng vui vẻ. Lại không biết ánh mắt Mục Dĩ Thâm dừng ở trên mặt anh sâu thẳm ra sao.
Trong làn khói trắng xóa từ nồi lẩu, đôi môi căng mọng bị thấm ớt cay làm cho ươn ướt đo đỏ, tựa như đóa hồng kiều diễm nở giữa trời đông lạnh giá. Mục Dĩ Thâm nhìn chăm chú, trong lòng bỗng nhiên nảy ra một câu: Miệng hồng hồng, muốn hôn hôn......
Mục Dĩ Thâm bị suy nghĩ thình lình này làm cho ngẩn ra một chút, lập tức thu hồi tầm mắt, hắn cảm thấy mình cứ như biến thái, ăn lẩu mà cũng nghĩ chuyện bậy bạ......
May là người đối diện không hề phát hiện, Mục Dĩ Thâm hơi chột dạ mà giương mắt liếc nhìn anh một cái, Hà Tư Nguyên chú ý tới ánh mắt của hắn, nói: "Mục tiên sinh, anh không thể ăn cay à?" Mục Dĩ Thâm chỉ động bên nước dùng thanh ngọt của nồi lẩu uyên ương, không "sủng hạnh" cả hai bên như Hà Tư Nguyên.
Mục Dĩ Thâm lắc đầu: "Có thể ăn, nhưng tôi không thích......"
Lời còn chưa dứt, hắn thấy người đối diện hăng hái gắp thịt bò đỏ tươi vào: "Không cay không vui, thịt bò cay quán này thật sự rất ngon, tôi không lừa anh."
Mục Dĩ Thâm cúi đầu nhìn chằm chằm đồ ăn trong bát, khóe môi nhếch lên một vòng cung nhỏ, duy trì thái độ quý tộc nói: "Được. Tôi đây liền cho cậu mặt mũi."
Thấy đối phương ăn thịt bò cay, Hà Tư Nguyên híp mắt mỉm cười, chậc, người này đúng là không có lúc nào là không quên lời thoại của bá tổng nhể.
Ăn được một lát, điện thoại mà Hà Tư Nguyên đặt trên bàn bỗng nhiên vang lên. Anh nhìn cuộc gọi, bắt máy rồi alo một tiếng, lập tức đầu kia truyền đến giọng nói hưng phấn của Khương Thính: "Hà Tư Nguyên, anh mau xem wechat, em gửi anh một thứ!"
Hà Tư Nguyên khó hiểu mở tin nhắn WeChat ra, chỉ thấy Khương Thính gửi cho anh một đống ảnh. Có ảnh chụp giấy báo trúng tuyển của trường đại học nước ngoài, có ảnh chụp cậu trong khuôn viên trường đại học, chàng trai trẻ phấn chấn đứng dưới bức tượng, nhe răng cười lộ ra hai chiếc răng nanh tỏa sáng lấp lánh...
Hà Tư Nguyên cảm thấy lần trước cậu nói thật không sai, có tiền thì lúc nào muốn học cũng có thể học, mà mới chỉ trôi qua nửa tháng thôi......
Khương Thính ở bên kia tiếp tục lớn tiếng: "Anh xem rồi hở? Chờ em học xong đại học trở về, nhất định em phải làm trợ lý của anh!"
【 chúc mừng ký chủ! Nhiệm vụ "Đi thôi! Song tiêu cẩu" đã hoàn thành, đạt được 500 điểm giá trị sinh mệnh, thu hoạch được một tiểu đệ chân thành! 】
Hà Tư Nguyên không khỏi nở một nụ cười, nói vào điện thoại: "Ừ, tôi chờ nhóc."
Khương Thính tựa như còn muốn ríu rít trò chuyện với anh, nhưng Hà Tư Nguyên nói tán gẫu sau, đối phương đành phải không tình nguyện mà tạm biệt. Sau khi cúp máy, Hà Tư Nguyên đặt điện thoại ở một bên, ai ngờ vừa ngẩng đầu, anh đã bắt gặp ánh mắt tối tăm không rõ của Mục Dĩ Thâm.
Hà Tư Nguyên khó hiểu nói: "Mục tiên sinh?"
Mục Dĩ Thâm gõ tay trên mặt bàn, cười như không cười nói: "Hà Tư Nguyên, cậu phải đợi ai?"