Ngô Hồng Hà lạnh lùng trừng mắt với Mạnh Quốc Đàm: “Tôi không mù”.
Mạnh Quốc Đàm gật đầu gập người nói 'phải' sau đó quay qua nhìn Lý Thần bằng ánh mắt độc hận.
Mạnh Quốc Đàm cười dữ tợn, nói với Lý Thần: “Tôi tưởng hôm nay anh không dám đến, được lắm, xem như anh giỏi”.
Lý Thần thản nhiên nói: “Dưới chân thiên tử, tôi làm ăn kinh doanh đàng hoàng, không phạm pháp thì có nơi nào mà tôi không dám tới?”
Lý Thần liếc nhìn Ngô Hồng Hà ở bên cạnh, biết đó là cậu chủ của nhà họ Ngô nên sau đó cười thản nhiên với Mạnh Quốc Đàm:”"Trước đây nói ông là chân chó còn không chịu nhận, giờ xem ra ông không nhận cũng không được”
“Anh!” . Được copy tại -- ТгumTru уen. m E --
Mạnh Quốc Đàm đỏ bừng mặt, nhưng không dám làm loạn, chỉ quay lại nói với Ngô Hồng Hà: “Cậu Ngô, thằng này không chỉ coi cậu không ra gì mà còn định tranh giành việc mua truyền thông Huynh Đệ Hoa Nghị với cậu nữa!”
“Mẹ kiếp!”
Mạnh Quốc Đàm tức giận, đứng bật dậy, chỉ vào mặt Lý Thần và gầm lên: “Anh là cái thá gì, mở miệng chó điên, ngậm miệng chó điên, anh đang chửi ai đấy?”
“Ai kích động thì tôi chửi kẻ đó”, Lý Thần nói giọng thản nhiên.
Mạnh Quốc Đàm nín thở, nhìm chằm chằm Lý Thần và cười lạnh lùng: “Tới tận đây còn ngông như vậy, đúng là không biết điều!”
“Anh có biết đây là đâu không? Anh nên biết nếu không phải cậu Ngô thì loại người như anh cả đời này cũng không thể nào tới đây ăn nổi một bữa cơm đâu!”
“Anh có biết anh và cậu Ngô cách biệt lớn đến như thế nào không?”
“Mẹ kiếp!”
Mạnh Quốc Đàm tức giận, đứng bật dậy, chỉ vào mặt Lý Thần và gầm lên: “Anh là cái thá gì, mở miệng chó điên, ngậm miệng chó điên, anh đang chửi ai đấy?”
“Ai kích động thì tôi chửi kẻ đó”, Lý Thần nói giọng thản nhiên.
Mạnh Quốc Đàm nín thở, nhìm chằm chằm Lý Thần và cười lạnh lùng: “Tới tận đây còn ngông như vậy, đúng là không biết điều!”
“Anh có biết đây là đâu không? Anh nên biết nếu không phải cậu Ngô thì loại người như anh cả đời này cũng không thể nào tới đây ăn nổi một bữa cơm đâu!”
“Anh có biết anh và cậu Ngô cách biệt lớn đến như thế nào không?”
“Đúng là ếch ngồi đáy giếng. Đừng tưởng có vài đồng tiền rách thì mình là số một thiên hạ. Trên đời này, luôn có người ngầu hơn anh, ra ngoài nhiều chút để mở mang tầm mắt không phải là điều xấu đâu”.
Mạnh Quốc Đàm tỏ ra đắc ý và dữ tợn, bày ra vẻ trịch thượng, liếc nhìn Lý THần.
“Cậu Ngô nói không sai, anh chỉ là một thằng nhãi thôi. Cậu Ngô khoan dung độ lượng cho anh cơ hội gặp cậu ấy chứ còn là tôi, tôi sẽ đè chết ngay, anh xứng đáng đứng trước cậu Ngô để nói chuyện sao?
Nghe Mạnh Quốc Đàm nói vậy, Ngô Hồng Hà để lộ vẻ hài lòng.
Anh ta cần loại chân chó như Mạnh Quốc Đàm để làm gì? Để khi mà gặp tình huống không thể xử lý thì có thể để ông ta đứng ra nói thay.
Rõ ràng là những câu nói nịnh nọt của Mạnh Quốc Đàm khiến anh ta cảm thấy thoải mái.
Lý Thần thở dài: “Làm chó mà cũng có thể bày ra vẻ ưu việt, đúng là hiếm thấy”.