Vẻ mặt trước đó một giây còn dương dương tự đắc của Mạnh Quốc Đàm bỗng cứng đơ, sắc mặt trông vô cùng đặc sắc.
“Đồ thối tha này, mày nói cái gì?”
Sắc mặt Mạnh Quốc Đàm trông vô cùng hung dữ, thật chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Lý Thần.
“Không nghe thấy Lý Thần nói ông là một con chó sao?”
Diêu Chí Quân cười lạnh lùng: “Cùng ngành nhưng lần đầu tiên tôi cảm thấy mất mặt vì làm cái ngành này. Nhìn cái vẻ chẳng có chút cốt cách nào của ông thật giống như còn thiếu nước cúi xuống liếm giầy cho Ngô Hồng Hà thôi nhỉ?”
Lời nói của Diêu Chí Quân khiến Mạnh Quốc Đàm tức tới mức chỉ muốn nổ phổi. Ông ta nhìn Diêu Chí Quân với vẻ căm hận và tức giận nói: “Ông đắc ý cái gì, tới lượt ông nói chắc?”
“Được rồi”.
Ngô Hồng Hà thản nhiên lên tiếng.
Anh ta nhìn Diêu Chí Quân và Lý Thần bằng ánh mắt âm trầm: “Nhường các người một chút thì đừng có mà được nước lấn tới. Đây là thủ đô, có hiểu không?”
“Điều này, cậu Ngô, anh Lý. Hôm nay chúng ta tới đây để bàn chuyện làm ăn, chi bằng nói chuyện chính đi?”
Vẻ mặt trước đó một giây còn dương dương tự đắc của Mạnh Quốc Đàm bỗng cứng đơ, sắc mặt trông vô cùng đặc sắc.
“Đồ thối tha này, mày nói cái gì?”
Sắc mặt Mạnh Quốc Đàm trông vô cùng hung dữ, thật chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Lý Thần.
“Không nghe thấy Lý Thần nói ông là một con chó sao?”
Diêu Chí Quân cười lạnh lùng: “Cùng ngành nhưng lần đầu tiên tôi cảm thấy mất mặt vì làm cái ngành này. Nhìn cái vẻ chẳng có chút cốt cách nào của ông thật giống như còn thiếu nước cúi xuống liếm giầy cho Ngô Hồng Hà thôi nhỉ?”
Lời nói của Diêu Chí Quân khiến Mạnh Quốc Đàm tức tới mức chỉ muốn nổ phổi. Ông ta nhìn Diêu Chí Quân với vẻ căm hận và tức giận nói: “Ông đắc ý cái gì, tới lượt ông nói chắc?”
“Được rồi”.
Ngô Hồng Hà thản nhiên lên tiếng.
Anh ta nhìn Diêu Chí Quân và Lý Thần bằng ánh mắt âm trầm: “Nhường các người một chút thì đừng có mà được nước lấn tới. Đây là thủ đô, có hiểu không?”
“Điều này, cậu Ngô, anh Lý. Hôm nay chúng ta tới đây để bàn chuyện làm ăn, chi bằng nói chuyện chính đi?”
Vừa nói, Ngô Hồng Hà vừa vẫy tay: “Lên món”.
Phục vụ nhanh chóng bưng đủ các món ăn lạ lẫm, hương thơm ngào ngạt lên, những món ăn mà người ngoài đều khó có thể mua được.
Thế nhưng những người ngồi ở đây chẳng ai có tâm trạng muốn ăn.
Ngô Hồng Hà thản nhiên lên tiếng: “Truyền thông huynh đệ Hoa Nghị nhất định tôi phải có, hai sếp Vương cho một cái giá đi”.
Vương Quân và em trai nhìn nhau. Trên đường tới đây họ đã suy nghĩ xong về giá cả.
“Năm trăm triệu tệ”.
Trên thực tế, đối với truyền thông Huynh Đệ Hoa Nghị của hiện tại thì giá cao nhất cũng chỉ tầm bốn trăm triệu tệ”.
Vậy nên ra giá năm trăm triệu tệ là còn một khoảng thừa ra rất lớn.
Vương Quân, anh em nhà họ Vương lúng túng lên tiếng giải vây.
Nói thực, anh ta không hề muốn hòa hoãn cuộc tranh đấu giữa hai người này và cũng đang thầm hối hận tại sao khi đó lại đưa ra một cái giá tốt như vậy.
Sớm biết Ngô Hồng Hà lằng nhằng như vậy thì đã bán luôn rồi.
Giờ muốn thoát thân cũng khó.
Không thể đắc tội với Ngô Hồng Hà, Lý Thần có lai lịch thế nào, anh ta cũng không muốn biết. Bởi vì theo như anh ta nghĩ chắc chắn Lý Thần sẽ không phải là đối thủ của Ngô Hồng Hà.
Bởi vì anh ta căn bản không buồn cân nhắc tới việc tiếp xúc với Lý Thần, thậm chí còn chuẩn bị sẵn tâm lý nếu tối này Ngô Hồng Hà không chặt chém quá thì sẽ bán công ty cho Hồng Hà.
Bầu không khí của hai bên càng lúc càng lên tới đỉnh điểm. Câu nói của Vương Quân cũng là liều mạng mà thôi.
Hai kẻ này đánh nhau có chết thì cũng không liên quan gì tới anh ta. Nhưng anh ta ngồi đây, khó tránh khỏi việc bị liên lụy.
Vương Quân tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Lời nói của Vương Quân khiến Ngô Hồng Hà cười: “Cũng phải, đừng truyền ra ngoài là Ngô Hồng Hà tôi ích kỷ, một miếng cơm cũng không nỡ để người khác ăn”.