Ngô Hồng Hà cười gằn, lạnh lùng nói: “Ông đây không quan tâm cái thằng tên Lý Thần đó từ đâu tới, dám đối đầu với ông ở Yến Kinh thì phải biết tự lượng sức mình trước!”
“Tối nay ông đây có hẹn đi ăn với Hoa Nghị Huynh Đệ, không phải các người cũng muốn mua lại Hoa Nghị Huynh Đệ sao? Được thôi, đừng nói ông đây không cho lũ chó các người cơ hội, tối nay nếu có gan thì cứ đến!”
“Ở Yến Kinh, thứ mà Ngô Hồng Hà này muốn chưa có ai dám tranh cả. Ông truyền lời này của tôi cho loại chó má kia nghe. Nếu như tối nay hắn dám đến, tôi sẽ tôn trọng hắn như một đấng nam nhi rồi đánh chết hắn, nếu như hắn không dám đến, tôi cũng sẽ khiến cho hắn không có chỗ chôn thây!”
Sau khi Diêu Chí Quân ở đầu dây bên kia cúp máy, vẻ mặt có chút phức tạp.
Sao ông ấy không biết đây là đâm đầu vào chỗ chết được?
Tuy nhiên, khó khăn lắm mới có được cơ hội gặp mặt anh em nhà họ Vương, cho dù đi hay không, cũng phải nói với Lý Thần một tiếng.
Vì vậy, ông ấy lập tức gọi điện thoại cho Lý Thần, nói lại những lời mà Ngô Hồng Hà vừa nói.
“Lý Thần, đây là một cái bẫy”.
Nghe những lời thuật lại của Diêu Chí Quân, Lý Thần đang đứng trong phòng khách sạn, đối diện với khung cảnh náo nhiệt của Yến Kinh ở bên ngoài, sắc mặt trầm mặc như nước.
“Đi!”
Lý Thần chỉ nói đúng một từ.
Cả ngàn câu chữ của Diêu Chí Quân đều bị từ này của Lý Thần chặn lại ở cổ họng, một lúc lâu sau vẫn không nói lên lời.
“Lý Thần, cậu suy nghĩ kỹ chưa? Bữa cơm này không hề tốt đẹp gì, tối nay rõ ràng Ngô Hồng Hà muốn đối phó với cậu, sợ rằng sẽ rất phiền phức… Cậu đừng vì một phút nóng nảy mà làm chuyện hấp tấp”, Diêu Chí Quân khuyên vài câu.
Lý Thần nhẹ giọng nói: “Chú Diêu, cháu không tới đó vì cái gọi là thể diện, mà là vì tối nay nếu như chúng ta không đi, vậy thì Hoa Nghị Huynh Đệ sẽ hoàn toàn đứt duyên với chúng ta rồi”.
“Vốn dĩ khi hai anh em nhà họ Vương còn đang rao bán Hoa Nghị Huynh Đệ, chúng ta vẫn còn cơ hội. Nhưng nếu như tối nay chúng ta không đến đó, anh em nhà họ Vương sẽ nghĩ rằng chúng ta đã từ bỏ và Ngô Hồng Hà sẽ có được nó một cách dễ dàng”.
Diêu Chí Quân thở dài khi nghe những lời đó, nói: “Lý Thần, nói thật lòng, tôi nghĩ cậu nên đổi công ty khác, giải trí Hoa Nghị Huynh Đệ không hề dễ mua, Ngô Hồng Hà, con người này… không hề dễ đối phó”.
Lý Thần cười nói: “Chú Diêu, chú gửi cháu địa chỉ, cháu sẽ tự mình qua đó”.
Diêu Chí Quân nghe xong liền tức giận, nói: “Cậu nói gì vậy? Diêu Chí Quân tôi là người tham sống sợ chết sao?”
“Chú Diêu, đây là việc của cháu, không nhất thiết phải kéo chú vào”, Lý Thần nói.
Diêu Chí Quân trầm giọng nói: “Được rồi, từ lúc bắt đầu tôi đã tham dự vào rồi, lúc này lại thoát thân một mình thì tôi là loại người gì? Cậu đợi tôi ở khách sạn, tôi lái xe tới đón cậu”.
Nói xong, Diêu Chí Quân liền cúp máy.
Ngô Hồng Hà cười gằn, lạnh lùng nói: “Ông đây không quan tâm cái thằng tên Lý Thần đó từ đâu tới, dám đối đầu với ông ở Yến Kinh thì phải biết tự lượng sức mình trước!”
“Tối nay ông đây có hẹn đi ăn với Hoa Nghị Huynh Đệ, không phải các người cũng muốn mua lại Hoa Nghị Huynh Đệ sao? Được thôi, đừng nói ông đây không cho lũ chó các người cơ hội, tối nay nếu có gan thì cứ đến!”
“Ở Yến Kinh, thứ mà Ngô Hồng Hà này muốn chưa có ai dám tranh cả. Ông truyền lời này của tôi cho loại chó má kia nghe. Nếu như tối nay hắn dám đến, tôi sẽ tôn trọng hắn như một đấng nam nhi rồi đánh chết hắn, nếu như hắn không dám đến, tôi cũng sẽ khiến cho hắn không có chỗ chôn thây!”
Sau khi Diêu Chí Quân ở đầu dây bên kia cúp máy, vẻ mặt có chút phức tạp.
Sao ông ấy không biết đây là đâm đầu vào chỗ chết được?
Tuy nhiên, khó khăn lắm mới có được cơ hội gặp mặt anh em nhà họ Vương, cho dù đi hay không, cũng phải nói với Lý Thần một tiếng.
Vì vậy, ông ấy lập tức gọi điện thoại cho Lý Thần, nói lại những lời mà Ngô Hồng Hà vừa nói.