Không lâu sau, Mạnh Quốc Đàm miệng cười tươi rói khom lưng cúi người bước vào.
Nhìn thấy Ngô Hồng Hà, Mạnh Quốc Đàm càng khom lưng sâu hơn, tăng nhanh tốc độ, đi tới trước mặt Ngô Hồng Hà, cung kính gọi một tiếng: “Cậu Ngô”.
Ngô Hồng Hà liếc mắt nhìn Mạnh Quốc Đàm một cái, nói: “Vết thương trên mặt là sao thế, đánh nhau à?”
Mạnh Quốc Đàm bước ra từ nỗi buồn, đau khổ nói: “Cậu Ngô, cậu phải làm chủ cho tôi”.
Ngô Hồng Hà bực bội nói: “Ông đánh người ta liên quan gì đến tôi, làm chủ cái gì mà làm chủ?”
Mạnh Quốc Đàm nói: “Cậu không biết đâu, hôm nay tôi gặp Diêu Chí Quân, đúng lúc cái người nhờ Diêu Chí Quân ủy quyền giành mua lại giải trí Hoa Nghị Huynh Đệ cũng ở đó”.
“Là một thanh niên trẻ tuổi, tầm hơn hai mươi thôi, bên cạnh có thêm một vệ sĩ, không phải loại tầm thường, bộ dạng không coi ai ra gì”.
Không lâu sau, Mạnh Quốc Đàm miệng cười tươi rói khom lưng cúi người bước vào.
Nhìn thấy Ngô Hồng Hà, Mạnh Quốc Đàm càng khom lưng sâu hơn, tăng nhanh tốc độ, đi tới trước mặt Ngô Hồng Hà, cung kính gọi một tiếng: “Cậu Ngô”.
Ngô Hồng Hà liếc mắt nhìn Mạnh Quốc Đàm một cái, nói: “Vết thương trên mặt là sao thế, đánh nhau à?”
Mạnh Quốc Đàm bước ra từ nỗi buồn, đau khổ nói: “Cậu Ngô, cậu phải làm chủ cho tôi”. . Truyện Khoa Huyễn
Ngô Hồng Hà bực bội nói: “Ông đánh người ta liên quan gì đến tôi, làm chủ cái gì mà làm chủ?”
Mạnh Quốc Đàm nói: “Cậu không biết đâu, hôm nay tôi gặp Diêu Chí Quân, đúng lúc cái người nhờ Diêu Chí Quân ủy quyền giành mua lại giải trí Hoa Nghị Huynh Đệ cũng ở đó”.
“Là một thanh niên trẻ tuổi, tầm hơn hai mươi thôi, bên cạnh có thêm một vệ sĩ, không phải loại tầm thường, bộ dạng không coi ai ra gì”.
Ngô Hồng Hà đột nhiên tát vào mặt ông ta một cái, hét lớn: “Mẹ kiếp ông là một tên rác rười”.
Tiếng gầm không báo trước này khiến cho tất cả mọi người đều sợ hãi, ai cũng kinh ngạc quay đầu lại, ánh mắt thương cảm liếc nhìn Mạnh Quốc Đàm đang ôm mặt đầy đau khổ và ấm ức, lắc đầu bất lực.
Cậu Ngô này tính cách ngang ngược hung bạo, chuyện bất ngờ đánh người mà không báo trước này chẳng phải lần đầu tiên.
“Ông nói ông là người của tôi, cái tên Lý Thần và Diêu Chí Quân đó còn đánh ông, vậy thì là đánh vào mặt tôi, thế mà mẹ kiếp ông để bị đánh quay về như vậy được à? Ông còn mặt mũi quay về sao?”
Ngô Hồng Hà nắm lấy cổ áo của Mạnh Quốc Đàm, ánh mắt tràn đầy u ám.
Mạnh Quốc Đàm cố gắng hết sức để làm ra vẻ đáng thương, thêm mắm thêm muối nói: “Khi tôi gặp bọn họ, tôi cố gắng hết sức để thăm dò, kết quả chưa nói được mấy câu, cái người tên Lý Thần đó đã bắt đầu mắng người rồi”.
“Tôi nói rằng tôi làm việc cho cậu Ngô đây, kết quả không nói còn được, vừa nói ra tên của cậu Ngô, Lý Thần liền trở nên vô cùng ngông cuồng, còn nói cái gì mà có bản lĩnh thì bảo cậu Ngô đích thân qua đó nói chuyện với hắn, muốn giành giải trí Hoa Nghị Huynh Đệ với cậu Ngô, đúng là không biết trởi cao đất dày mà”.
Mạnh Quốc Đàm cẩn thận dè dặt nhìn Ngô Hồng Hà, thấy sắc mặt anh ta vô cảm vì vậy liền nói: “Tôi làm sao nghe lọt tai được câu này, đang định biện minh vài câu, nhưng còn chưa kịp nói gì, hắn đã bảo vệ sĩ của mình đánh tôi thành bộ dạng như này”.
Thêm mắm thêm muối kể lại câu chuyện một lượt, Mạnh Quốc Đàm cố gắng hết sức khiến bản thân trở thành người ra mặt cho Ngô Hồng Hà, nhưng cuối cùng lại bị đánh đến thảm thương.
Khi ông ta nói xong, Ngô Hồng Hà liền bật cười.
Anh ta dựa vào ghế sofa, dùng ngón tay nghịch điếu thuốc, nói với Mạnh Quốc Đàm: “Nói xong chưa?”
Mạnh Quốc Đàm gật đầu, cẩn thận trả lời: “Nói xong rồi”.