“Ngươi...”, trên mặt đại thống lĩnh lộ ra vẻ sợ hãi, khó tin nhìn đối phương.
Hắn ta cảm ứng được cảnh giới của đối phương, rõ ràng chỉ mới là Thần Tàng tầng một mà linh lực lại gấp hắn ta mấy chục lần.
Ánh mắt Trần Mộc hờ hững nhìn hắn ta, không ra tay nữa mà thản nhiên nói: “Có thể đỡ một chiêu của ta thì ngươi cũng đã đủ tư cách! Hôm nay trở đi, ngươi là thành chủ mới của thành Thiên Sơn!”
Đại thống lĩnh khiếp sợ nhìn Trần Mộc.
Trần Mộc không giải thích thêm, lấy ra linh lệnh của mình.
Có tin hay không thì tự hắn ta nhìn đi!
Thấy linh lệnh này, đại thống lĩnh quá hoảng hốt, giờ mới biết thiếu niên chưa tới 20 này là đệ tử thân truyền của Linh Tiêu Tông!
“Cơ hội chỉ có một lần, mọi việc tuỳ vào ngươi!”, Trần Mộc hờ hững nói.
Thường thì cơ hội chỉ loé lên rồi biến mất, nếu không kịp nắm bắt thì nó sẽ không tới lần nữa.
Khi Viên Cương đang hoảng sợ, khát vọng trong lòng cũng dâng lên, trong mắt loé lên tia quyết đoán.
Hắn ta biết dù thực lực hắn ta mạnh cỡ nào, với kinh nghiệm của hắn ta, 10 năm nữa hắn ta vẫn chỉ là đại thống lĩnh của phủ thành chủ.
Mà bây giờ, Trần Mộc lại cho hắn một cơ hội hiếm có.
Viên Cương lau vết máu ở khoé môi, gật đầu không chút do dự rồi quỳ xuống đất: “Sau này Viên Cương xin cống hiến năng lực cho công tử, dù đầu rơi máu chảy, ta cũng không từ chối!”
Trần Mộc gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
Thực lực Viên Cương không yếu, đã là Thần Tàng tầng tám. Nhân vật như vậy mà chỉ làm đại thống lĩnh thì đúng là đáng tiếc.
“Ta giao cho ngươi một nhiệm vụ, ta sẽ nán lại Thiên Sơn hai ngày, trong hai ngày này, ngươi phải chỉnh đốn các thế gia võ đạo, nếu có ai không phục, trực tiếp giết! Ta làm chỗ dựa cho ngươi!”
“Vâng!”, Viên Cương gật đầu, đôi mắt sáng ngời có thần bắn ra sự dứt khoát.
Hắn ta cũng từng chém giết trên chiến trường, kinh nghiệm không ít hơn ai, trên người đã dính mùi máu tanh.
Hắn ta biết đây là một cơ hội của mình, hắn ta phải bắt lấy.
Tuy thành Thiên Sơn không thể sánh bằng thành Hoài Dương nhưng ít nhất cũng có 10 đại gia tộc võ đạo mạnh mẽ, 10 gia tộc này đều không phải kẻ đơn giản.
Nhưng có Trần Mộc làm chỗ dựa, trong lòng hắn ta cũng có chút tự tin sẽ trấn áp được thành Thiên Sơn.
...
Trần Mộc ở lại thành Thiên Sơn.
Mà tin tức thành chủ Thiên Sơn bị giết cũng nhanh chóng bị lan truyền.
Không chỉ thành Thiên Sơn chấn động mà ngay cả các đại gia tộc võ đạo bên thành Hoài Dương và thành chủ Yến Thương đều hoảng hốt khi nghe thấy,
“Đúng là còn quá coi thường tên nhóc này!”, ngoài sự chấn động, trong lòng còn cảm thấy may mắn.
Cũng may cuối cùng ông ta đã bỏ tiền mua mạng, nếu còn không nghe, ông ta đã không thể đứng ở chỗ này nữa.
“Truyền lệnh xuống, bảo đám người Hồng Liệt Viêm ngoan ngoãn một chút, nếu không muốn chết thì biết điều chuẩn bị cống nạp tài nguyên đi!”, Yến Thương nói.
Đến lúc này, Yến Thương đã không muốn đối đầu với Trần Mộc nữa, người này không phải kẻ dễ chọc.
“Vâng!”, quản gia gật đầu, vẻ mặt cũng căng thẳng.
Ai mà ngờ được trong một tháng, hai thành trì Thiên Sơn và Hoài Dương đều bị Trần Mộc dễ dàng áp chế như thế.
Mà trong hai ngày này, Viên Cương cũng nghe theo lệnh Trần Mộc, kế nhiệm thành chủ, hơn nữa còn dẫn theo thống quân trong phủ tới từng gia tộc thu linh thạch.
Nhiều gia tộc võ đạo ban đầu còn không phục nhưng sau thủ đoạn cứng rắn của Viên Cương, trước thực lực và chỗ dựa của hắn ta, những trận bạo loạn đều bị áp xuống.
“Công tử, nơi này là 20 vạn linh thạch cực phẩm!”, Viên Cương dâng lên nhẫn không gian.