Nhưng bây giờ, ông ta không ngờ rằng tên này lại vẫn còn sống mà đến phủ thành chủ của bọn họ!
“Mẹ kiếp, ta bị nữ nhân kia lừa rồi!” Mạc Sam tức giận đến lồng ngực phập phồng.
Nhưng nghĩ lại thì bây giờ có tức giận cũng vô ích.
Ông ta vội vàng nói: “Lập tức tập hợp tất cả cường giả trong thành Thiên Sơn, gọi toàn bộ tới đây!”
Vừa nói, ông ta liền cảm thấy không được, bây giờ đã quá muộn rồi, thế là đổi lời nói: "Trước tiên triệu tập tất cả cường giả trong phủ thành chủ đi!"
Nhưng lúc này, phía trước đột nhiên vang lên tiếng cười: "Mạc thành chủ, ngươi đột nhiên triệu tập người đến, là muốn giết ta sao?"
Chỉ thấy Trần Mộc chậm rãi đi vào trong phủ thành chủ, trong tay cầm thanh Thái Cổ Ma Kiếm, trên thanh kiếm đã nhuốm máu, hiển nhiên tất cả lính canh chặn cổng thành đều đã bị hắn giết chết!
Sắc mặt Mạc Sam lập tức thay đổi, vội vàng bước tới, khom lưng nở nụ cười nịnh nọt: "Thì ra là Trần thiếu hiệp. Anh nói đùa rồi, sao ta dám tấn công anh chứ!"
Mạc Sam nhìn bộ quần áo trắng nhuốm máu của Trần Mộc, mi mắt giật giật dữ dội, vội mỉm cười nói: “Trần Thiếu Hiệp đã vất vả rồi, từ Linh Tiêu Tông đến đây, thật sự là vất vả quá!
“Chi bằng Trần Thiếu Hiệp ở lại trong phủ thành chủ của ta mấy ngày, ta sẽ thu thập 300 ngàn linh thạch thượng phẩm cho người, cùng với một trăm mỹ nhân, đêm nay ta sẽ đưa tới phủ của người, để người gột rửa phong trần!”
"Thế nào?"
Mạc Sam nở nụ cười nịnh nọt.
"Mạc thành chủ thật sự rất giỏi làm việc đấy! Ha ha!”
Trần Mộc nhìn thẳng vào Mạc Sam, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười, cười ha ha!
"Ha ha..." Nhìn thấy Trần Mộc cười, Mạc Sam cũng cười theo!
Còn Trần Mộc cười cái gì, ông ta cũng không biết.
Ông ta chỉ biết tình hình hiện tại, cứ cười theo là đúng rồi!
Không ngờ, ngay sau đó, vẻ mặt của Trần Mộc liền thay đổi, lộ ra sát ý cực kỳ quái dị. Với một cái phất tay áo, một ánh kiếm như tia chớp xuyên qua cổ họng của thành chủ Mạc Sam.
Uỳnh.
Gió đã ngừng thổi và cây cối lặng im!
Trong chốc lát, máu tươi phun ra như cột, một cái đầu bay ra như hoa cẩm tú cầu.
Cái đầu đó vẫn giữ nụ cười trên môi cho đến lúc chết!
Trong phủ thành chủ, các hộ vệ đều đang run sợ, họ trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm thi thể không đầu trên mặt đất, hơi thở cũng dồn dập.
Thực lực của thành chủ Thiên Sơn dù kém thành chủ Hoài Dương nhưng ông ta cũng đã đạt tới trình độ Thần Tàng tầng thứ tám.
Mà bây giờ, một cường giả Thần Tàng tầng tám lại bị một kiếm của một thằng nhóc giết chết như vậy.
“Đúng là to gan! Ngươi dám giết thành chủ!”, phía trước, đại thống lĩnh đỏ bừng cả mặt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trần Mộc.
Nhưng phần nhiều hơn là hắn ta đang kiêng dè, sợ hại thực lực của Trần Mộc.
Trần Mộc giương mắt nhìn đại thống lĩnh, nhiều hộ vệ như vậy mà kẻ dám đứng ra quát mắng hắn chỉ có người này.
“Ngươi tên là gì?”, Trần Mộc hỏi.
Đại thống lĩnh cứng đờ, nhưng vẫn cắn răng nói: “Viên Cương!”
Trần Mộc liếc mắt, sải bước đi, gợn sóng huyền bí lan ra, người biến mất ngay tại chỗ.
Bùm!
Gió mạnh quét qua, sắc mặt đại thống lĩnh hoảng sợ, linh lực cuồng bạo phóng thích, trực tiếp biến thành một vách tường linh lực.
Một chưởng của Trần Mộc đánh vào vách tường linh lực, tia sáng chói mắt như nước lũ không thể ngăn cản dễ dàng đánh nát vách tường.
Tiếp theo, chưởng phong sắc bén mang theo dao động dừng trên ngực hắn ta.
Ầm!
Đại thống lĩnh không ngừng lùi ra tám trăm mét, sau khi đứng vững, mặt đỏ bừng, máu tươi tràn ra khỏi miệng.