Trần Mộc nhận lấy nhận, cười nói: “Đúng là không tệ, tài nguyên của phủ thành chủ, ta không lấy, để lại cho ngươi đột phá Thần Tàng tầng chín!”
Nếu Viên Cương có thể đột phá Thần Tàng tầng chín thì sẽ ngồi vững ngôi thành chủ.
Nghe thế, Viên Cương mừng như điên, hắn ta đã bị kẹt ở Thần Tàng tầng tám này khá lâu rồi, nếu có đủ linh thạch cực phẩm, hắn ta tin chắc mình có thể nhanh chóng đột phá.
Lúc này, hắn ta vội cảm ơn: “Cảm tạ công tử ban thưởng!”
“Chính ngươi biết bắt lấy cơ hội thôi!”, Trần Mộc cười mỉa: “Từ nay về sau, thành Thiên Sơn này giao cho ngươi quản lý, ngươi quản lý thành thế nào, ta sẽ không hỏi, Linh Tiêu Tông cũng sẽ không nhưng tài nguyên cống nạp thì phải giao đầy đủ!”
“Ta sẽ không phụ sự kỳ vọng của công tử!”, Viên Cương nghiêm túc hứa hẹn.
...
Trần Mộc chỉ ở trong thành Thiên Sơn vài ngày, thu được đồ cống nạp thì lập tức quay về Linh Tiêu Tông.
Chuyến này Trần Mộc chỉ tốn thời gian một tháng.
Sau khi Trần Mộc trở về Linh Tiêu Tông thì đã khiến nhiều đệ tử thân truyền chú ý.
Linh Tiêu Tông, chủ điện.
Vạn Trọng Sơn ngồi trên cao, mày kiếm nhăn lại, gương mặt vốn bình thản lại trở nên cứng đờ, kinh ngạc nhìn bên dưới.
Bên dưới, Lý Khâu, Nhan Ngọc Yên, Vương Thống, đám đệ tử thân truyền đều đang trợn to mắt với vẻ khó tin.
Trong đại điện trống trải, từng ngọn núi linh thạch cực phẩm lấp lánh đứng đó. Nhìn lượng linh thạch khổng lồ này, ước chừng ít nhất cũng phải 50 vạn viên.
Hai thành trì Thiên Sơn và Hoài Dương không thể tính là thành trì đứng đầu trong phạm vi quản hạt của Linh Tiêu Tông nhưng dù vậy, Trần Mộc lại có thể thu hết nhiều linh thạch như vậy trong một lần?
“Điều này sao có thể chứ, thành Hoài Dương và Thiên Sơn sao có thể giao ra nhiều linh thạch cực phẩm như vậy, rốt cuộc ngươi đã làm gì?”, Lý Khâu nhìn chằm chằm Trần Mộc.
Gương mặt Nhan Ngọc Yên đỏ bừng, tức giận: “Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề, có phải ngươi đã giết toàn bộ gia tộc võ đạo trong hai thành không, ngươi có biết làm thế sẽ khiến nền móng hai thành bị dao động không?”
“Trần Mộc, rốt cuộc ngươi đã làm gì?”, Vương Thống cắn răng, dữ tợn nhìn Trần Mộc, giận dữ hét.
Trần Mộc cười mỉa, nhẹ nhàng nói ra:
“Liên quan cái đếch...”
“... gì tới các ngươi!”
Mấy chữ này vừa được thốt ra.
Không khí trở nên tĩnh mịch một cách dễ nhận biết.
Tiếp theo, Lý Khâu gầm lên một tiếng, âm thanh vang vọng trong đại điện.
“Trần Mộc!!”
“Trong mắt ngươi còn các sư huynh không?”
“Ngươi đừng quá đáng!”
Lý Khâu hét lớn, người này vượt quá giới hạn rồi.
Xét lên thì họ đều là sư huynh, sư tỷ của Trần Mộc, nhưng Trần Mộc lại dám càn rỡ ngang ngược như vậy.
Trần Mộc chẳng thèm để ý tới họ, liếc mắt sang nơi khác, nhìn thấy đôi mắt đẹp của Hàn Giang Tuyết đang nhìn mình, còn giơ ngón tay cái lên với hắn: “Nhóc con, ngươi cứng đó!”
Nhiệm vụ này có thể hoàn thành hoàn hảo như vậy đã vượt ngoài dự đoán của mọi người.
50 vạn khối linh thạch cực phẩm đã là tài sản khổng lồ.
Nhớ ngày đó, khi Linh điện xuống dốc, Hàn Giang Tuyết vẫn luôn dùng tài sản của mình để đổi tài nguyên cho đệ tử sử dụng, cuối cùng, dù chỉ là một vạn linh thạch, nàng ta cũng không có. Mà sau khi Trần Mộc gia nhập, tình trạng này cũng không còn.
“Ha ha, hoàn thành một cách hoàn mỹ!”, Vạn Trọng Sơn cười lớn, ánh mắt khen ngợi dành cho Trần Mộc: “Ta không nhìn nhầm người, 50 vạn linh thạch này thì cho ngươi 10 vạn coi như khen thưởng!”
10 vạn?
Đám người Lý Khâu và Nhan Ngọc Yên tái mặt, những đệ tử thân truyền như họ cũng chỉ được mấy nghìn miếng linh thạch cực phẩm một tháng.