Hư không lại chấn động, cột máu vừa bắn ra của Hoàng Côn nhanh chóng chuyển động, biến thành từ ký hiệu cổ xưa thần bí quấn quanh, đan xen vào nhau, tạo thành một chú ấn Ma tộc.
Chú ấn này cũng không tạo thành gợn sóng mạnh mẽ gì, ngược lại nó giống chú ấn kết nối, kêu gọi một thứ gì đó từ... Địa ngục!
Chỉ trong một giây, không gian đằng sau chú ấn vặn vẹo, dị tượng xuất hiện, sức mạnh Thiên Ma vô tận truyền vào trong chú ấn, ngưng tụ thành một cây rìu khổng lồ. Cây rìu này như được tạo thành từ máu của trăm vạn người, bốc ra mùi tanh nồng làm lòng người ớn lạnh.
So với thanh kiếm đen của Tần Thạch Long thì cái rìu máu này không thua kém chút nào.
Mà chú ấn này cũng khiến Hoàng Côn phải trả cái giá cực đắt, cơ thể hắn ta dần teo tóp, gầy như que củi, như thể hắn ta đã bị rút hết máu, biến thành lão già tiều tuỵ.
“Hai kẻ kia cũng bắt đầu liều mạng rồi!”, Hàn Giang Tuyết trừng lớn hai mắt.
Nàng ta là cường giả Vạn Pháp, có thể cảm nhận rõ ràng là võ học thần bí mà Tần Thạch Long và Hoàng Côn thi triển phải trả một cái giá rất lớn.
Một người tiêu hao thọ nguyên, một người dùng máu và tiềm lực bản thân.
Cái giá đắt như thế, người bình thường sao có thể chịu nổi.
Hạ Chỉ Lan và Trình Vũ Hiên cũng căng ra mắt, trận đại chiến này e là sẽ vượt ngoài dự đoán của họ.
Hàn Giang Tuyết không chút do dự bùng nổ linh lực, tụ thành bức tường ánh sáng, bảo vệ hai cô gái kia.
Ba người liều mạng ra chiêu, sức sát thương cỡ nào, ngay cả nàng ta cũng không thể suy đoán nổi.
“Ranh con, đến đây đi!”
Hoàng Côn liếm môi, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm Triệu Mộc trên trời, cười lạnh: “Một thằng nhóc Thông Thiên mà có thể làm hai cường giả Vạn Pháp hi sinh lớn như vậy thì dù chết, ngươi cũng chết trong vinh quang rồi đó!”
“Vinh quang?”
“Biến mẹ vinh quang của ngươi đi!”
Triệu Mộc tức giận mắng một tiếng, ánh mắt hung tàn, lệ khí tăng vọt, bao phủ toàn bộ nhãn cầu của hắn, hắn tung ra một chưởng.
“Ngón tay của Phật Di Lặc, xuống!”
Ầm!
Khi một chưởng này giáng xuống, không khí trăm trượng xung quanh như bị đè ép tới nổi. Trong ngón tay Phật chứa đựng sức mạnh không thể hình dung, khi nó áp xuống, linh khí như biến thành một cái lồng cực lớn.
Nghìn trượng quanh đó, đất đá văng tứ tung, núi sụp rừng đổ, từng tảng đại thụ gãy đổ, biến thành bột phấn trong tích tắc.
Trái lại, Hoàng Côn và Tần Thạch Long cũng không hề nương tay, sắc mặt dữ tợn, ấn pháp biến ảo. Thanh kiếm đen hoang vu và cái rìu khổng lồ cũng chuyển động, mang theo linh lực, va chạm mạnh vào ngón tay Phật Di Lặc.
Bùm!
Tiếng nổ khủng khiếp vàng lên, trời đất tối tăm, bất chợt một tia sáng rực rỡ nghìn trượng phóng ra.
Linh lực cuồn cuộn tạo thành gió lốc quét ngang bốn phía, không ít người đứng xem không kịp tránh né bị chấn tới mức phun máu, cơ thể bay ngược ra ngoài.
Ba người Hàn Giang Tuyết có vách tường linh lực chắn lại nhưng vẫn bị dư âm chấn tới đầu óc vù vù.
Sự đáng sợ này làm mọi người líu lưỡi, không thể tin nổi.
Tiếp theo, mọi ánh nhìn đều ngóng lên trời, thanh kiếm và cái rìu khổng lồ cùng bổ về phía ngón tay Phật, tiếng sấm vang vọng, ngón tay vẫn không hề hấn. Dù kiếm và rìu đánh thế nào thì nó vẫn không suy chuyển.
“Điều này sao có thể xảy ra?”, Hoàng Côn trừng to mắt, không dám tin nhìn cảnh trước mắt.
Đây chính là võ học thái cổ do hai cường giả Vạn Pháp hợp tác, còn trả cái giá thê thảm để thi triển.
Sao có thể không có hiệu quả gì!
“A a!”, Triệu Mộc hét to, thân hình được sức mạnh hung thần bao phủ hoàn toàn bộc phát, che đậy cả bầu trời.
Bầu trời chấn động, dưới sức mạnh hung thần, lỗ chân lông toàn thân Triệu Mộc bắt đầu tràn ra máu tươi. Tơ máu như sương không ngừng lượn lờ, dáng vẻ của hắn như sắp nổ thân mà chết.
“Tên này điên rồi sao?”, thấy cảnh này, tim Hàn Giang Tuyết run lên, lo lắng nói.
Trước đó Triệu Mộc còn cưỡng ép trấn áp sát khí trong cơ thể nhưng giờ phút này, hắn đã không áp chế nữa, để sát khí tuỳ tiện phóng thích ra ngoài.