Sau đó, cơ thể của ba người đều bị sức mạnh này đẩy ra sau, đợi đến khi đứng vững lại được thì bộ dạng hung hãn đó cũng khiến ai nấy đều hít sâu một hơi.
Trán Tần Thạch Long đã bị đập nát, để lộ ra phần xương trắng bóc dữ tợn, một bên cánh tay đã bị Trần Mộc cào rách, máu tươi đầm đìa, nhìn mà phát sợ.
Hoàng Côn cũng không khá hơn là bao, hai vai của hắn ta có hai lỗ máu do hai ngón tay của Trần Mộc đâm thủng.
Còn Trần Mộc cũng rất thảm thương, bộ quần áo trắng đã nhuộm đẫm màu máu, ngực đẫm máu để lộ ra vùng xương sườn trắng nõn!
"Tên nhóc này sắp không trụ được nữa rồi, thêm đòn nữa đi!", Hoàng Côn cắn răng cắn lợi nói.
"Chết tiệt, ngoài mấy lời này còn có thể nói những lời khác được không vậy!"
Tần Thạch Long không nghe thì thôi chứ vừa nghe thấy lời này hắn ta tức đến muốn bóp chết Hoàng Côn. Lần nào hắn ta cũng nói vậy nhưng nào có thấy Trần Mộc sắp chết lần nào đâu!
Chàng thanh niên này không phải là người nữa rồi, là quái vật mới đúng! Hắn có một ý chí kiên cường khiến ai cũng khó tin.
Giờ thì Tần Thạch Long cũng hơi hối hận vì đã hợp tác với Thiên Ma Cung, đúng là đám lừa bịp!
"Đánh đủ rồi thì giờ tới lượt ta!", Trần Mộc giơ tay lên lau vệt máu ở khoé miệng, lạnh lùng lên tiếng.
Ngay lập tức, hắn đan mười ngón tay vào nhau kết thành một ấn quyết cổ xưa, và rồi một làn sóng dao động thần bí cổ xưa cũng bắt đầu lan ra.
Kiếp trước Trần Mộc cũng học được rất nhiều chiêu thức võ học như này, vậy nên sở trường của hắn không chỉ có mỗi kiếm đạo!
"Ngón tay Phật Di Lặc, kết lại!", sau khi hoàn thành ấn pháp, Trần Mộc hét vang khắp đất trời.
Rầm rầm.
Khoảnh khắc này, khoảng không xung quanh bắt đầu rung chuyển, vang lên một âm thanh Hồng Lữ dữ dội, sức mạnh của tà khí hung ác cũng trào dâng vút trời, cuối cùng tụ thành một ngón tay khổng lồ màu vàng cỡ trăm thước.
Ngón tay khổng lồ màu vàng này sững sững giữa trời như một cột trụ trời, trên đó còn được khắc những câu thần chú Phật giáo cổ xưa.
Chú đại bi tiếng Phạn cổ xưa hoà nhập cùng với sức mạnh tà khí hung ác, bên thiện bên ác, hai nguồn sức mạnh hoàn toàn trái ngược nhau chẳng những không loại trừ nhau mà còn hoà quyện vào nhau, khiến khí thế càng thêm mạnh mẽ.
“Đây là loại võ học gì vậy?", Hàn Giang Tuyết trợn tròn hai mắt với vẻ không dám tin.
Loại sức mạnh vừa thiện vừa ác này khiến nàng ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan cũng ngạc nhiên xe lẫn nghi ngờ nhìn lên bầu trời, lá bài tẩy của Trần Mộc lại một lần nữa lật đổ nhận thức của họ.
Ngón tay Phật lớn trăm trượng sừng sững dưới trời xanh.
Quanh ngón tay khổng lồ tràn ngập Phật quang tươi sáng và hung thần khí, hai loại năng lượng khác nhau, dưới sự ảnh hưởng của chúng, linh khí trời đất sôi sục bạo động. Trong đó, làn sóng làm người ta sợ hãi tràn ra.
“Tên khốn!”, Tần Thạch Long thấy ngón tay khổng lồ thì nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nảy ra cảm giác bất an khó hiểu.
Át chủ bài của tên nhóc này nhiều tới mức làm cho trái tim của Tần Thạch Long lạnh lẽo, tiếp tục thế này, e là họ không thể chịu đựng nổi sự cắn trả từ hung thần của Triệu Mộc.
Dù Tần Thạch Long đã bất mãn với Hoàng Côn nhưng nhìn thấy thế công này của Triệu Mộc, hắn ta vẫn không thể không chọn cách hợp tác với Hoàng Côn, hắn ta gầm lên với đối phương: “Đừng giấu dốt nữa, thi triển thủ đoạn mạnh nhất đi, cùng ra tay ngăn hắn lại!”
Lúc này, hắn ta không thể nương tay nữa, linh lực quanh thân cuồn cuộn trào ra, hai tay khép lại, một tia sáng phóng lên trời từ trong đầu hắn ta: “Bát Hoang Đồ Tiên Kiếm, lên!”
Chíu!
Tia sáng này bắn lên bầu trời, rực rỡ tươi sáng, nó tụ lại thành thanh kiếm cổ xưa màu đen. Khi thanh kiếm trăm trượng này thành hình, mọi người nhìn nó bằng ánh mắt kỳ quái, trên những ngọn núi xung quanh cũng tràn đầy khí hoang vu thê lương.
Tiếp theo, linh khí trong trời đất bị điều động theo sự thay đổi ấn pháp của Tần Thạch Long, truyền hết thanh kiếm đen.
Sau khi được linh khí bàng bạc truyền vào, thân kiếm phát ra âm thanh ù ù, linh lực tăng vọt. Chỉ trong vài giây, mũi kiếm sắc bén to lớn tua nhỏ hư không.
Phụt!
Thi triển xong chiêu này, sắc mặt Tần Thạch Long tái nhợt cực nhanh, một ngụm máu đen bị phun ra, xem ra hắn ta đã trải cái giá không nhỏ, gương mặt già đi hẳn vài tuổi.
Mà Hoàng Côn cũng không nói nhảm, sát khí dữ tợn loé lên trong mắt, hắn ta cắn rách ngón tay, cột máu phun ra, bắn vào hư không, hắn ta hét to: “Triệu hồi Sức mạnh Ma Phủ!”
Vù!