“Ha ha, tên nhóc này sắp không nhịn nổi rồi. Hắn ta sắp không chịu được, giết đi!”, thấy Trần Mộc đầm đìa máu tươi, Hoàng Côn cũng nhận ra gì đó, cười như điên.
Vẻ mặt Tần Thạch Long lại trở nên căng thẳng, chẳng biết vì sao khi thấy dáng vẻ này của Trần Mộc, hắn ta chẳng những không vui mà trong lòng còn cảm thấy bất an, sự bất an ngày càng mãnh liệt.
Nhưng hắn ta biết trước mắt là cơ hội tốt nhất rồi, phải dùng toàn lực ứng phó, không thể hoang mang vào lúc này. Bằng không, kẻ chết sẽ là họ.
Lúc này, Tần Thạch Long và Hoàng Côn đồng thời quát to, linh lực toàn thân tụ lại trong lòng bàn tay, tung một chưởng về phía bầu trời.
Bùm!
Kiếm đen hoang vu và búa lớn Thiên Ma đồng loạt tấn công, chỉ trong tích tắc, hai đòn tấn công cùng lúc, ngón tay Phật Di Lặc bị áp chế, trở nên ảm đạm như sắp nổ tung.
Nhưng Trần Mộc lại chẳng hề bối rối, đồng tử đỏ bừng đầy tơ máu, khi tất cả sức mạnh hung thần đều tụ lại, hắn vươn một ngón tay, điểm nhẹ: “Vỡ cho ta!”
Vù!
Ngón tay Phật Di Lặc phát ra Phạn âm, trong đó chứa đựng Phật quang và sát khí, tầng tầng lớp lớp, tiếp theo lại dùng xu thế không thể cản mà xuyên qua kiếm đen và rìu máu.
Bang bang!
Mọi người chỉ nghe thấy hai tiếng nổ mạnh, kiếm đen và rìu máu nổ tung, linh lực bàng bạc như biển tạo thành lốc xoáy, tản ra tàn sóng, quét ngang mọi thứ.
“Cái này... điều này sao có thể!”, Hoàng Côn và Tần Thạch Long đều tỏ vẻ không thể tin nổi.
Không để cho họ có cơ hội kịp phản ứng, sức mạnh ngón tay Phật vẫn chưa hề tiêu tán, xuyên qua từng tầng khói sương, đụng vào trên cơ thể họ.
Trong khoảnh khắc, hai tiếng nổ vang lên, hai bóng người bắn ngược ra như viên đạn, nện lên ngọn núi lớn phía sau.
Bùm!
Lực va chạm đáng sợ làm giữa sườn núi sụp đổ, sóng cuồng bảo hồi lâu không tan đi, tràn đầy trong không khí.
“Thắng... thắng rồi?”
Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan kinh ngạc nhìn cảnh này, rất lâu không thể bình tĩnh.
Tên này...
Còn là người sao?
Một đánh hai Vạn Pháp mà lại có thể đánh thắng!
“Vẫn chưa xong!”, vẻ mặt Hàn Giang Tuyết vẫn tỏ ra căng thẳng, nàng ta trầm giọng.
Trên bầu trời, Trần Mộc có vẻ đã tới cực hạn của mình, hắn che miệng ho dữ dội, lồng ngực như quay cuồng, cuối cùng phun ra ngụm máu tươi, mặt tái như tờ giấy, người lảo đảo loạng choạng như sắp ngã xuống.
Ánh mắt hắn tàn nhẫn nhìn sang ngọn núi lớn, hai bóng người giãy giụa rồi đứng lên, toàn thân đều là máu, nhìn thấy ghê người. Vết thương đã đạt tới mức độ trọng thương nhưng dù sao cũng còn chút hơi tàn.
Thấy vậy Trần Mộc lại chẳng hề bất ngờ.
Sức mạnh sinh mệnh của cường giả Vạn Pháp thì sao một Thần Tàng có thể sánh bằng, sẽ không dễ dàng chết như vậy!
Nhưng dù không chết, hiện tại Hoàng Côn và Tần Thạch Long còn thảm hơn Trần Mộc.
“Thằng súc sinh đáng chết!”. Hoàng Côn tức giận nghiến răng nghiến lợi, tóc tai rối tung, người đầy bùn đất lẫn với máu tươi, trông như tên ăn mày ven đường, nào còn sự uy nghiêm trước kia.
Tần Thạch Long cũng không khá hơn hắn ta là bao, quần áo rách nát, máu thịt trước người chẳng còn toàn vẹn, xương sườn trắng ởn lộ ra, nhìn mà ớn lạnh toàn thân.
“Cái tên điên này!”
Ánh mắt Tần Thạch Long dữ tợn tới cực điểm, nằm mơ cũng chẳng ngờ mình lại bị một thằng nhóc 17 đánh tới mức thảm hơn chó thế này.
Ba người nhìn nhau, thương tích thảm thiết, dáng vẻ không còn bao nhiêu sức, rõ ràng ai cũng đã tới giới hạn của mình.
“Tạm rút lui trước!”, Tần Thạch Long nói.
Hắn ta biết cứ tiếp tục như vậy thì hôm nay, e là chẳng ai có thể sống sót rời đi.
Mỗi lần họ cảm thấy thằng nhóc này sắp không chịu nổi thì nào ngờ hắn vẫn có thể đánh, ý chí của hắn đã vượt quá tưởng tượng của họ.
Hoàng Côn cắn răng, mặt u ám, hốc mắt hõm xuống như con rắn độc nhìn chằm chằm Trần Mộc.