Bên dưới không ngừng phát ra âm thanh thảng thốt vì dù thế công của Long Đằng Hải dữ dội nhưng dường như hắn ta chẳng thể chạm tới góc áo của Trần Mộc nữa là.
Long Đằng Hải dần mất kiên nhẫn, vẻ mặt dữ tợn, hắn ta quát: “Trần Mộc, ngươi chỉ có thể chạy trốn thôi à?”
Trần Mộc không nói gì, mà cơ thể linh hoạt vẫn luôn tránh né.
Long Đằng Hải cắn răng, cuối cùng mất hết kiên nhẫn, đột nhiên nâng tay, linh lực xám trắng bùng nổ chói mắt, tụ lại trong lòng bàn tay hắn ta tạo thành một ấn ánh sáng, tiếp theo nó được phóng ra.
“Thiên Cốt Xuyên Tâm Chưởng!”
Một tiếng gầm nhẹ vang vọng, ấn ánh sáng bùng nổ, hư không chấn động, trong gió, ấn ánh sáng phóng to cỡ mười trượng bao trùm cả võ đài, hướng về phía Trần Mộc.
Rầm!
Mặt ngoài võ đài không ngừng lắc lư như sắp không chịu nổi sức ép từ chưởng lực này.
Ánh mắt Trần Mộc co lại, không còn lùi nhanh nữa mà lật tay đánh ra một chưởng trực diện.
Bùm!
Tiếng nổ mạnh vang lên, ánh sáng vàng sáng chói va chạm với linh lực xám trắng quỷ dị kia, âm thanh đinh tai nhức óc bùng nổ.
Tiếp theo, Trần Mộc thừa cơ di động, lướt qua võ đài, dùng tốc độ như chớp giật vọt ra sau lưng Long Đằng Hải, hai ngón tay co lại như hai mũi thương sắc bén, đâm thẳng yết hầu Long Đằng Hải.
Long Đằng Hải đã đề phòng trước, không chút do dự mà lùi ra sau cực nhanh.
Vù!
Nhưng lúc này, hắn ta bỗng phát hiện võ đài dưới chân như đã tách rời không gian chung quanh, Trần Mộc cũng biến mất, sau đó đã ở trước mặt hắn ta.
Long Đằng Hải nào ngờ được sức mạnh Ấn Thần còn có thể dùng kiểu này, đồng tử phóng đại, phản ứng theo bản năng làm cho hắn ta vội vàng dịch chuyển cơ thể.
Một tia sáng lạnh loé lên.
Phụt!
Một khắc sau, máu tươi phun ra, rải đầy võ đài.
Mọi người hốt hoảng, trừng to mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng trên võ đài.
Mọi người chỉ thấy ở vai của Long Đằng Hải xuất hiện hai cái lỗ đỏ au, máu tươi đang chảy từ đó ra.
Ngược lại, hai ngón tay Trần Mộc cũng dính đầy máu tươi, mùi tanh theo gió lan khắp cả võ trường.
“Long Đằng Hải bị thương rồi? Nhanh vậy sao?”
“Vừa rồi không phải còn đang đuổi theo Trần Mộc sao? Tự dưng thoáng cái tình hình đã đảo lộn!”
Hiện trường xôn xao, trong mắt ai cũng hiện lên vẻ khó tin.
Trên đài cao, tông chủ không nhịn được mà híp mắt, dù là Đông Phương Dịch cũng tỏ ra ngạc nhiên.
Trận chiến của hai người này không giống như là hai người cùng cấp mà như là một cường giả đỉnh cao đứng đầu đang hạ cảnh giới để bắt nạt thế hệ sau vậy.
“Tên khốn vô liêm sĩ!”
Long Đằng Hải tức giận tới mức mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói, hắn ta đường đường là Thần Tàng tầng ba mà lại bị một thằng ranh cảnh giới Thông Thiên chơi đùa như trêu khỉ.
Trần Mộc từ từ lau đi vết máu trên hai ngón tay, ngẩng đầu cười một tiếng: “Xem ra ngươi cũng không mạnh như ta đã tưởng!”
Nghe thế, sắc mặt Long Đằng Hải trở nên dữ tợn, đôi mắt càng thêm đỏ đậm, giọng lạnh lẽo: “Thằng ôn, ta nhất định sẽ xé nát miệng ngươi!”
Lời vừa dứt, hắn ta mở hai tay ra, bên trên là linh lực xám trắng tận trời, cả võ đài đều chấn động, áp lực không thể miêu tả tức khắc bao phủ toàn bộ.
Lúc này, trời cũng tối xuống, nổi lên từng gợn sóng dồn dập khắp quảng trường.
Mà Long Đằng Hải cũng đã bị linh lực xám trắng bao phủ toàn thân, gai xương tiếp tục dài ra không ngừng.
“Long sư huynh bắt đầu nghiêm túc rồi à?”
“Tên nhóc Linh Điện kia gặp xúi quẩy rồi!”
Đệ tử Thiên Điện phát ra những tiếng cười giễu cợt, họ biết Long Đằng Hải đã bị Trần Mộc chọc giận rồi.
Người ở đây đều là những người mạnh nhất Thiên Điện, trong tay Long Đằng Hải sao có thể không sở hữu vài át chủ bài chứ.
Hiện tại Long Đằng Hải đã mất kiên nhẫn trong việc đánh nhau với Trần Mộc nên bắt đầu sử dụng sát chiêu.