"Phiền phức? Ta cảm thấy ngươi quá coi thường đệ tử mới Trần Mộc này rồi, hôm qua tên này mới giết Chu Khoan thành bùn nhão đấy, ngươi cảm thấy Trần Mộc dễ đối phó sao? Tỉnh mộng đi!”
"Có điều, sao Chu Khoan có thể so được với Long Đằng Hải chứ, tên đó và Liễu Mộ Thiên đều đã là cường giả cảnh giới Thần Tàng tầng thứ ba rồi!"
"..."
Những tiếng nghị luận truyền ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía Trần Mộc và Long Đằng Hải trên lôi đài.
Ngược lại, bên phía Liễu Mộ Thiên và Giang Hạo của Địa Điện lại không có quá nhiều người chú ý, với thực lực bây giờ của Liễu Mộ Thiên, Giang Hạo thật sự không có phần thắng nào, trận chiến đó gần như không có quá nhiều bất ngờ.
Còn bên phía Trần Mộc và Long Đằng Hải, hai người này đều là người độc ác, những người so tài với họ gần như đều bị giết chết không toàn thây, biểu hiện ham giết chóc này kích thích người xem trên đài hơn nhiều.
"Không ngờ Linh Điện luôn đóng cửa lại có một nhân vật như ngươi, khiến rất nhiều người của Thiên Điện chúng ta cảm thất bất ngờ!” Dưới sự chú ý của mọi người, Long Đằng Hải thả lỏng hai tay phía sau, ánh mắt bình thản chăm chú nhìn Trần Mộc phía trước, thản nhiên nói.
Nhìn thấy độc tác và giọng điệu của Long Đằng Hải, đệ tử Linh Điện tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, thằng này chảnh chó cái gì vậy?
Trần Mộc lại chẳng có biểu hiện gì, không hề bị giọng điệu của đối phương chọc giận, chỉ ung dung nói: "Long sư huynh, ngươi bất ngờ là do tầm mắt của ngươi quá thấp thôi!”
Long Đằng Hải nhíu mày, Trần Mộc nói như vậy rõ ràng có ý chê cười tầm mắt của hắn hạn hẹp.
"Trần sư đệ đúng là nhanh mồm nhanh miệng, nhưng tiếc nhanh mồm nhanh miệng lại là biểu hiện của người vô năng!” Long Đằng Hải lạnh lùng nói.
Nói xong, Long Đằng Hải cũng không nói nhảm nhiều, linh lực quanh thân bộc phát, một loại năng lượng màu xám trắng quỷ dị bao phủ quanh người hắn.
Dần dần, quanh người hắn bắt đầu mọc ra gai xương bén nhọn, loại gai xương này giống như yêu thú nào đó, chỗ mũi nhọn còn hiện ra độc tố màu đen, bộ dạng cực kì dọa đáng sợ!
Liếc mắt nhìn lại, trạng thái bây giờ của Long Đằng Hải giống như là nửa người nửa yêu vậy.
"Đây là thứ gì?" Mắt Hạ Chỉ Lan lộ ra sự lạnh lẽo.
"Đây là công pháp hắn tu luyện, Thiên Cốt Xuyên Tâm Quyết.” Bên cạnh Trình Vũ Hiên nói.
Trình Vũ Hiên vẫn khá hiểu biết về Long Đằng Hải, Long Đằng Hải tu tập công pháp không thuộc về Linh Tiêu Tông mà là do gia tộc sau lưng hắn ta cung cấp.
Gia tộc sau lưng Long Đằng Hải cũng được coi là có chút danh tiếng ở Nam Châu, mà công pháp hắn ta tu tập cũng không tệ, so với bạn cùng lứa thì hắn ta cũng mạnh hơn rất nhiều.
Chỉ thấy một gai xương màu xám trắng trải dài khắp toàn thân Long Đằng Hải, mùi hôi như thịt thối lẫn tanh tưởi của máu tràn ra ngoài, đồng thời, mắt của hắn ta cũng dần biến thành màu đỏ đậm như chứa đựng sự hung tàn nào đó.
Mặc dù Long Đằng Hải tỏ ra khá khinh thường Trần Mộc nhưng trong lòng hắn ta lại không như thế, việc giết Chu Khoan đã đủ để chứng minh thực lực của hắn rồi.
Bùm!
Bàn chân của Long Đằng Hải giẫm mạnh xuống đất, người lao nhanh về phía Trần Mộc, hai ngón tay vươn ra, bên trên có linh lực màu xám trắng quấn quanh, mang theo sự sắc bén tấn công về phía cổ họng Trần Mộc.
Sát khí lạnh thấu xương, Long Đằng Hải vừa ra tay thì không hề nương tình.
Trong con ngươi Trần Mộc phản chiếu hình ảnh hai ngón tay, đầu hắn nghiêng về sau một chút với góc độ khá khéo để tránh né thế công của đối thủ.
“Hừ!”, Long Đằng Hải hừ lạnh một tiếng như thể đã lường trước được, lúc này cơ thể hắn ta cũng nhích một chút, tiến thẳng về phía Trần Mộc.
Chỗ nào trên người hắn ta cũng có gai xương chứa dựng sức sát thương đáng sợ.
Bộp bộp!
Gai xương sắc bén đâm xuyên không gian, thậm chí còn vang lên những tiếng động chói tai, tia sáng lạnh lấp loé khiến mọi người có mặt kiêng dè.
Trần Mộc lui nhanh về sau, tiếp theo chân dùng một điểm trên võ đài làm điểm tựa, nhún một cái bay lên, tránh né sự bám sát của Long Đằng Hải.
“Muốn chạy à? Không có cửa đâu!”
Long Đằng Hải cười khinh miệt, người cũng bay xộc lên, đánh về phía Trần Mộc trên không trung.
Hai người cứ một chạy một đuổi theo, mũi chân Trần Mộc liên tục nhún nhẹ xuống, lần này cũng có thể né tránh sự tấn công một cách suýt sao.
Trên sân rộng, mọi người chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng không ngừng chạy đuổi theo nhau trên võ đài mà không hề có âm thanh va chạm nào truyền ra.
Cứ đuổi miết như thế hết mười hiệp.