Bên phía Linh Điện, cảm nhận được áp lực mạnh mẽ, Hạ Chỉ Lan và Trình Vũ Hiên tái mặt, đồng thời cũng trở nên căng thẳng, trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, lo lắng và bất an không thôi!
Ầm ầm!
Trên võ đài đang lắc lư kia, gai xương không ngừng mọc dài ra từ hai tay Long Đằng Hải, cuối cùng nó tụ thành hai thanh viên nguyệt loan đao.
Hai thanh đao này dài khoảng mười trượng, dọc theo thân đao có nhiều gai nhô ra, trên thân đao có bám một loại khí tức chết chóc, loé ra tia sáng lạnh như có thể cắt mở cả bầu trời.
“Thằng ranh, chết cho ta!”
Long Đằng Hải gầm lên một âm thanh không giống tiếng người, hai tay vung xuống, hai thanh đao cũng tức khắc đâm xuống.
Rào rạt!
Âm thanh dồn dập vang vọng, trong hư không bị kéo thành hai vết máu dài, sau đó dưới ánh mắt trợn trừng của mọi người, đao máu bổ về phía Trần Mộc.
Hai thanh dao dài mười trượng này mang theo huyết sát vượt qua võ đài, cắt võ đài lót bằng hắc thiết thạch ra hai vết xước dài, âm thanh đá vỡ truyền ra, võ đài cuồn cuộn bụi mù.
Trần Mộc không hề lùi bước, Thiên Tùng Vân Kiếm đột nhiên bay vào trong tay hắn.
Tiếp theo, dưới ánh nhìn của tất cả, mắt hắn từ từ nhắm lại, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
“Tên này điên rồi!”
Thấy hành động của Trần Mộc, người ở hiện trường đều giật mình.
Dù Hàn Giang Tuyết rất tin tưởng thực lực của Trần Mộc nhưng lúc này cũng không nhịn được mà đứng bật dậy, vẻ mặt chấn động.
Người này...
Rốt cuộc đang làm gì thế?
Muốn chết sao?
Bùm!
Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, không gian quanh người Trần Mộc như bị nghiền nát thành rất nhiều mảnh nhỏ, rơi vãi khắp bốn phía.
Thời gian như trôi chậm lại vào khoảnh khắc này.
Một loại ý cảnh cổ xưa vờn quanh, kết nối với trời đất.
Chân hoả lưu hồn bay ra từ trong khe hở không gian khiến nơi này biến thành Cửu U Luyện Ngục trong tích tắc.
“Kiếm ý?”, tim tất cả run lên.
Không gian không thể tự vỡ như vậy được, với thực lực hiện tại của Trần Mộc thì hắn không có năng lực kia.
Tất cả là do kiếm ý biến ảo ra mà thôi.
Nhưng cảnh trước mắt lại quá chân thật!
Trong Cửu U Luyện Ngục bị nghiền nát này, vô số yêu ma quỷ quái xông ra, tiếng hét thê lương như dưới địa ngục vang vọng khắp nơi này.
Trần Mộc mở mắt vào lúc này, con ngươi thâm thuý như có khí thế của Kiếm Đế kiểm soát chốn này.
Vụt!
Đột nhiên trong đôi mắt của Trần Mộc lóe lên một ánh sáng lạnh, cơ thể hắn lập tức bắn ra ngoài. Một kiếm Cửu U này cũng dẫn theo chân hỏa lưu hồn ngập trời, chém ra ngoài.
Nhát chém mang theo lửa như vẽ một đường trong không gian, hừng hực, cuồn cuộn.
Nhát chém này lập tức xuyên qua mười dặm, ngay cả hai thanh đao cũng bị cắt xuyên!
Ầm ầm!
Thoáng cái hai tiếng nổ lập tức vang dội cả đất trời, hai đao Nguyệt Loan cũng bị chấn động của vụ nổ làm cho nứt vỡ.
Trong tiếng nổ cũng xuất hiện vô số sóng linh lực và tàn dư đáng sợ tản ra xung quanh, ngay cả võ đài xây bằng hắc thiết thạch cũng không thể chịu nổi được sóng linh lực này mà nhanh chóng sụp đổ.
Linh lực thổi quét khắp nơi, phá hủy vô cớ, làm dấy lên bụi mù như một trận thủy triều thổi qua đất trời.
Có vài đệ tử đang ở gần võ đài cũng khá xui xẻo, họ bị nguồn linh lực này hất văng ra ngoài. Cũng còn may là có trưởng lão mặc áo bào tro kịp thời lập một vách chắn ánh sáng, mới có thể chặn được sức sát thương của sóng linh lực, giúp mọi người xung quanh qua được kiếp nạn.
Ngay lúc này, tất cả mọi người đều trợn tròn ánh mắt đầy ngạc nhiên và sợ hãi nhìn mọi thứ đang diễn ra trên võ đài.
“Làm sao sát chiêu của Long sư huynh lại bị phá được chứ?”
Bên phía Thiên Điện, các đệ tử đứng ở đó đều siết chặt nắm đấm, trợn tròn mắt đầy ngạc nhiên nhìn chăm chú vào tình hình đang diễn ra ở võ đài.