Khi sắc trời sáng dần, tia nắng mặt trời vàng rực chiếu xuống, bóng tối vô biên bao phủ Linh Tiêu Tông cũng hoàn toàn bị xé rách.
Quảng trường Thiên Sơn lại vô cùng tấp nập.
Hôm nay là ngày Thi Điện cuối cùng!
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, quảng trưởng Thiên Sơn đã đông nghịt người, trên đài cao, Tông Chủ ngồi trên vương tọa, Đông Phương Dịch bên cạnh hắn cũng không còn bộ dạng lười nhác như xưa nữa, ánh mắt sáng rõ, dường như vô cùng hứng thú với lần so tài tiếp theo.
"Người của Linh Điện đến rồi!"
Lúc này, trong biển người, không biết ai hô lên một câu, ánh mắt của mọi người trong quảng trường lập tức nhìn về phía bầu trời xa xa, Hàn Giang Tuyết dẫn đầu, đi sau là đoàn người Trình Vũ Hiên, Trần Mộc, Hạ Chỉ Lan.
Ánh mắt Đông Phương Dịch lập tức nhìn về phía Trần Mộc, tiếp đó vẻ mặt lộ ra sự kinh ngạc nghi ngờ, Trần Mộc đang dùng bí pháp cố ý che đậy, hắn không thể phát hiện được cảnh giới hiện tại của đối phương là gì.
"Có vẻ Thái Thượng trưởng lão rất hứng thú với Trần Mộc!" Tông Chủ bên cạnh cười nhạt nói, khuôn mặt lộ ra chút kinh ngạc.
Đông Phương Dịch cười khẽ một tiếng, không hề giải thích.
"Chiện chiến chính thức bắt đầu, người so tài lên rút thăm đi!" Lão giả áo xám trầm giọng nói.
Lúc này, Trần Mộc lập tức bước lên lôi đài, lật một tấm thẻ bài, phía trên viết lôi đài số 7.
Trần Mộc lập tức nhìn về phía lôi đài số 7, người nhìn theo hắn còn có Long Đằng Hải, ngay lập tức, Trần Mộc biết hắn chính là người mình phải đối chiến ở vòng này.
"Không ngờ trận chiến đầu tiên lại là với Long Đằng Hải!" Trình Vũ Hiên nghiêm túc nói.
Nếu như đối chiến với Giang Hạo của Địa Điện, có lẽ Trần Mộc còn có phần thắng, nhưng thực lực của Long Đằng Hải không kém Liễu Mộ Thiên chút nào, đều đã đạt tới cảnh giới Thần Tàng tầng thứ ba.
Trần Mộc cầm thẻ bài, quay đầu nhìn về phía Thiên Điện, phát hiện Long Đằng Hải cũng đang nhìn về phía hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, trên mặt Long Đằng Hải lộ ra nụ cười âm hàn, dường như có vẻ vô cùng hứng thú với trận đấu tới.
"Long Đằng Hải sao?"
Trần Mộc lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, không thèm nhìn vào vẻ mặt khiêu khích của hắn ta.
Hắn quay sang nhìn về phía Liễu Mộ Thiên bên cạnh Long Đằng Hải, Liễu Mộ Thiên cảm nhận được ánh mắt của Trần Mộc, hắn ta nhìn thẳn lại, trên mặt không có bất kì biểu cảm gì, chỉ bình tĩnh mỉm cười.
So với Long Đằng Hải, tính cách Liễu Mộ Thiên lạnh lùng hơn, cũng cao ngạo hơn, trong cả tông môn này, không có mấy ai thật sự được hắn coi là đối thủ, Trần Mộc đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Long Đằng Hải phát hiện Trần Mộc không nhin mình thì sắc mặt càng lộ vẻ âm trầm, hắn cắn răng, sát ý trong mắt càng đậm hơn.
"Các vị đều đã rút thẻ bài, bây giờ dựa vào số trên thẻ đi lên lôi đài của mình đi.” Trưởng lão áo bào xám nói.
Trần Mộc thấy thế cũng không do dự nữa, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi ngườI, hắn nhanh chóng nhảy vọt lên, rơi xuống lôi đài số 7.
Bùm.
Hai chân Trần Mộc vừa giẫm lên lôi đài liền phát ra một tiếng trầm đục, nhưng đại địa dưới chân không hề có dấu hiệu nứt vỡ.
Chắc là lôi đài này đã được gia cố lại rồi, bề ngoài có rất nhiều kỳ thạch màu đen được nung chảy, dưới ánh nắng mặt trời, nó phản chiếu lại sáng bóng, cổ xưa mà cứng rắn, vượt xa lúc trước.
"Linh Tiêu Tông này ra tay đúng là xa xỉ, lại còn nung chảy Hắc Thiết Thạch trên lôi đài này nữa.”Trần Mộc kinh ngạc lẩm bẩm một câu.
Lớp đá bên ngoài lôi đài này, Trần Mộc nhìn một cái là nhận ra.
Đây là Hắc Thiết Thạch, trong Ninh Quốc, đây chính là kì chân dị thạch có thể dùng để luyện khí, nhưng Linh Tiêu Tông lại xa xỉ dùng nó để gia cố lôi đài.
Chắc chắn trưởng lão của Linh Tiêu Tông cũng biết trận chiến của bốn người đứng đầu sẽ bộc phát ra lực phá hoại kinh người thế nào, cho nên mới sắp xếp gia cố bằng kỳ thạch, như vậy mới đủ để bọn họ giày xéo.
Không bao lâu sau, Long Đằng Hải cũng nhảy xuống.
Toàn trường lập tức phát ra tiếng hoan hô, không khí lập tức được đẩy lên cao trào.
"Trần Mộc đối chiến với Long Đằng Hải sao? Sợ là Trần Mộc gặp phiền phức rồi!”