Bấy giờ, trong phủ nhà họ Uông, Uông Ấn và Diệp Tuy đang ngồi đối diện nhau trong đài Ấp Xuân. Mặc dù hương thơm của trà Diệm Khê không thể che lấp những con sóng trong triều đình, nhưng lại có thể khiến họ bình tĩnh hết sức có thể.
“Đại nhân, thiếp vẫn thật sự không ngờ là công chúa Đồng Nhạc sẽ bị trúng độc, càng không nghĩ tới sẽ liên quan đến chị gái thiếp ở trong cung.” Diệp Tuy từ tốn nói với Uông Ấn, tâm trạng hỗn loạn trước đó đã ổn định lại.
Chị gái nàng và công chúa Đồng Nhạc xưa nay vốn không có giao tình, chuyện công chúa Đồng Nhạc đến cung Diên Hi chính là một điều rất kỳ lạ. Nàng biết chị gái mình là người cẩn trọng, thông minh thế nào, nhưng cho dù như vậy vẫn khiến người ta tìm được sơ hở.
Điều này chứng tỏ người đứng đằng sau đã tính toán mọi cách. Có lẽ kẻ đó không chỉ trù tính việc này trong một sớm một chiều mà đã dùng tài năng sắp xếp mọi thứ chu toàn, tạm thời vẫn chưa có bất cứ sơ hở nào.
“Đúng như quý tần nương nương đã nói, công chúa Đồng Nhạc đến cung Diên Hi, nương nương không thể từ chối để công chúa ở bên ngoài điện được. Hơn nữa công chúa còn là người hoàng thượng hết sức coi trọng. Nương nương tiếp đón khách là việc nên làm.” Uông Ấn nói với Diệp Tuy.
Người khôn nghĩ nghìn việc, tất vẫn có điều sơ suất. Dù cho Thuần quý tần là người cẩn thận hơn nữa, nhưng ở nơi như trong hoàng cung luôn sẽ có thời điểm sai sót và sơ suất.
Diệp Tuy gật đầu, đáp: “Đại nhân, chuyện trong triều quả thật là từng cơn sóng nối tiếp nhau. Bên phía chị gái thiếp hẳn là không có vấn đề to tát, chỉ là… vẫn liên lụy đến đại nhân.”
Chị gái nàng bị dính vào việc công chúa Đồng Nhạc bị trúng độc, còn Uông Ấn và Đề Xưởng vì vậy mà không thể tham gia điều tra để tránh hiềm nghi. Kết quả này mới là điều Diệp Tuy coi trọng nhất.
Hoàng thượng nói để tránh cho Uông Ấn làm việc thiên vị nên mới có mệnh lệnh đó, còn bảo Uông Ấn không cần phải suy nghĩ nhiều, việc này hoàn toàn không có ý gì khác.
Nhưng Diệp Tuy không tin điều đó.
Từ khi được thành lập đến nay, Đề Xưởng chưa vào giờ có cách nói gọi là “tránh hiềm nghi, làm việc thiên vị”, bởi vì ai cũng biết Đề Xưởng là một tổ chức đẫm máu đáng sợ. Nay hoàng thượng giới hạn phạm vi này cho Đề Xưởng thì đã có thể nhìn ra rõ ràng sự nghi kỵ và bất mãn của ông ta với Uông Ấn. Đây là một tín hiệu cho thấy Đề Xưởng đã bị loại ra khỏi phạm vị đại cục của Kinh Triệu.
Diệp Tuy vừa lo lắng chị gái mình ở trong cung bị vu oan giá họa vừa lo lắng Uông Ấn bị nghi ngờ vô căn cứ.
Chuyện của nhà họ Diệp mới kết thúc chưa được bao lâu, Diệp Tự đã giẫm vào cái bẫy này. Xem ra, người đứng đằng sau thật sự không hề ngừng nghỉ trong việc đối phó với Uông Ấn.
“Đại nhân, chuyện hãm hại và chĩa mũi nhọn mỗi ngày thế này không biết khi nào mới kết thúc đây…”
Không ai lại thích sự hãm hại liên tục không ngừng như vậy. Cho dù Diệp Tuy cảm thấy mình và Uông Ấn còn có chút bản lĩnh, hầu hết thời điểm có thể biến nguy thành an, nhưng nàng cũng rất chán ghét những chuyện này.
Nàng không phải loại người hưởng thụ cảm giác vui thích khi giẫm đạp kẻ thù dưới chân, cũng không phải loại người sinh ra đã thích tranh đấu. Nàng sống lại kiếp này chỉ hi vọng những người nàng quan tâm đều có thể sống bình an vui vẻ.
Nhưng mấy chữ “bình an vui vẻ” đối với nàng và Uông Ấn mà nói vẫn thật là xa xỉ.
Không đợi Uông Ấn trả lời, tự nàng đã nhướng môi, cười nói: “Chà, người không có ai ghen tị thì thật tầm thường. Có kẻ luôn muốn đối phó với đại nhân mọi lúc, có lẽ điều này phản ánh chỗ bất phàm của đại nhân chăng?”
Nghe thấy nàng còn có tâm trạng trêu đùa, mặt mày Uông Ấn dãn ra: “Ừ, bổn tọa cũng cho là vậy.”
Triều đình chính là một cái lò nung lớn, người người tranh nhau bò lên, vốn không có quá nhiều sự phân biệt giữa thiện ác đúng sai. Uông Ấn nắm giữ quyền cao chức trọng đã cản đường của những người khác. Chỉ có dời được Uông Ấn đi, người ở phía dưới mới có cơ hội leo lên, mới có thể có được nhiều quyền lực hơn.
Bản chất của sự việc chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Uông Ấn nhấp một ngụm trà rồi thản nhiên nói: “Bổn tọa thân là đốc của của Đề Xưởng và thủ lĩnh của Điện Trung Tỉnh, nhờ vậy mà đã hưởng nhiều lợi ích và sự tiện lợi, đồng thời cũng phải chấp nhận mưa gió từ nó giáng tới. Bổn tọa cũng xem như mang ngọc mà thành ra có tội.”
Mặc dù những cơn mưa gió này đến đột ngột, nhanh chóng và mạnh mẽ, nhưng lại không thể đè bẹp được hắn. Hắn từ một binh lính quèn trong quân ngũ đi tới địa vị cực cao ngày hôm nay, không nói là đi ra từ núi thây biển máu nhưng cũng đã trải qua vô số mưa gió tuyết sương, trong đó có lẽ có sự lùi bước, những chỉ là lùi để tiến, chứ chưa vào giờ sợ hãi.
Trong những năm Đề Xưởng mới được thành lập, tình hình còn khốc liệt hơn hiện giờ, từ các hoàng tử đến triều thần gần như đều hất nước bẩn vào Đề Xưởng. Về sau, nhờ thủ đoạn đẫm máu của hắn đã trấn áp được, những sự hãm hại đã giảm dần. Không ngờ chúng lại tăng trở lại trong hai năm nay.
Là nguyên nhân gì khiến những cái bẫy mưu hại này tăng lên?