Nghĩ đến vị phi tần xưa nay trầm tĩnh nhưng không thiếu sự thú vị, Vĩnh Chiêu Đế quả thật rất khó tin vào những lời này. Tuy nhiên, công chúa Đồng Nhạc đã tỉnh lại và đúng là đã nói những lời như vậy. Đáng tiếc rằng công chúa Đồng Nhạc nói xong câu đó liền hôn mê, tình hình cụ thể như thế nào vẫn không nói chính xác được.
Ngay sau đó, Vĩnh Chiêu Đế liền ra lệnh: “Hàn Bá Trang, bây giờ khanh lập tức đi điều tra cụ thể chi tiết chuyện này. Trẫm chờ báo cáo của khanh. Uông Ấn, ở lại đây!”
Hàn Bá Trang nhận lệnh rồi rời đi, còn Uông Ấn thì ở lại điện Tử Thần đợi chỉ thị của Vĩnh Chiêu Đế.
“Ái khanh, việc này đã liên quan tới Thuần quý tần nên để tránh hiềm nghi, Đề Xưởng tạm thời không tham gia vào điều tra vụ việc Trưởng công chúa và công chúa Đồng Nhạc bị trúng độc.”
Trong giây lát vừa rồi, rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu Vĩnh Chiêu Đế. Ông ta nghĩ chuyện công chúa Đồng Nhạc bị trúng độc, cũng nghĩ đến tính tình của Thuần quý tần, và luôn cảm thấy người như Thuần quý tần sẽ không làm những việc như vậy.
Thế nhưng nếu còn có người khác đứng đằng sau Thuần quý tần thì sao?
Ý nghĩ này một khi đã xuất hiện thì không thể dằn xuống được nữa.
Phía sau Thuần quý tần có nhà họ Diệp danh gia vọng tộc và Uông Ấn. Nhà họ Diệp trước đó chết mất ba người trong một thời gian ngắn, đã hoàn toàn không gượng dậy nổi, đâu còn tâm tư và sức lực mưu đồ gì cho Thuần quý tần đây?
Nhưng là Uông Ấn thì khác, vì trên tay hắn còn có Đề Xưởng.
Trong lòng Vĩnh Chiêu Đế biết rằng bản lĩnh của Đề Xưởng lợi hại hơn Hình Bộ, nếu để Đề Xưởng điều tra việc Trưởng công chúa và công chúa Đồng Nhạc bị trúng độc thì có lẽ sẽ nhanh chóng có kết quả.
Song, kết quả này là thật hay giả… thì Vĩnh Chiêu Đế cũng không biết.
Nếu là ngày trước, bất luận Đề Xưởng báo cáo điều gì, Vĩnh Chiêu Đế tuyệt đối sẽ nghi ngờ, bởi vì ông ta tin tưởng bề tôi cô độc Uông Ấn này. Giống như thể người không cha không mẹ không vợ không con như Uông Ấn sẽ không bởi vì tình cảm riêng tư mà liên lụy đến việc công.
Tuy nhiên hiện tại… Vĩnh Chiêu Đế không còn niềm tin tuyệt đối này với Uông Ấn nữa.
Nghe nói Uông Ấn rất tốt với người vợ bé nhỏ của hắn, nghe nói vợ của Uông Ấn và người chị gái Thuần quý tần có tình cảm cực kì sâu sắc. Quan trọng hơn, Uông Ấn biết chuyện Trưởng công chúa chấp chưởng Hữu Tàng trong cung. Mà người biết được điều này thật sự không nhiều.
Nghe xong mệnh lệnh của Vĩnh Chiêu Đế, Uông Ấn hơi cúi đầu xuống, cung kinh đáp: “Vâng thưa hoàng thượng. Thần đã biết!”
Nhìn thấy biểu hiện này của hắn, Vĩnh Chiêu Đế hài lòng gật đầu, sau đó cho hắn lui.
Lúc rời khỏi điện Tử Thần, nét mắt Uông Ấn lạnh nhạt, chỉ đưa mắt nhìn lại một cái tại chỗ rẽ.
Tòa kiến trúc điện Tử Thần đứng sừng sững vẫn uy nghiêm hùng tráng như cũ dưới ánh mặt trời rực rỡ đến chói mắt, khiến hắn phải hơi nheo mắt lại.
Hắn biết có gì đó đã khác…
Có lẽ đã nhận ra và có sự chuẩn bị từ lâu nên giờ phút này, tâm trạng hắn hết sức bình tĩnh.
Tránh hiềm nghi sao? Trước đây, Đề Xưởng chưa bao giờ có có cái gọi là tránh hiềm nghi.
Kế tiếp, Hàn Bá Trang cho quan viên Hình Bộ đi tra hỏi các cung nữ bên cạnh công chúa Đồng Nhạc, đồng thời cũng đi đến các nơi trong cung để điều tra, hỏi thăm. Chẳng mấy chốc đã nắm rõ toàn bộ sự việc.
Theo lời khai của các nội thị và cung nữ trong cung thì đúng là công chúa Đồng Nhạc đã đến cung Diên Hi của Thuần quý tần và thật sự đã uống trà ở đó.
Sau khi rời khỏi cung Diên Hi, công chúa Đồng Nhạc không đi đâu nữa mà về thẳng phủ công chúa, sau đó bị trúng độc.
Từ sau khi rời khỏi cung Diên Hi đến lúc phát hiện bị trúng độc, nàng ta không hề ăn uống thứ gì khác.
Tổng hợp lại, công chúa Đồng Nhạc mới một mực khẳng định mình đã bị trúng độc tại cung Diên Hi của Thuần quý tần.
Hiện giờ xem ra khả năng này là lớn nhất.
Bất kể nói thế nào thì Hàn Bá Trang cũng phải dẫn quan viên Hình Bộ đến cung Diên Hi một chuyến.
Diệp Tự đã biết chuyện công chúa Đồng Nhạc bị trúng độc qua Cầu Ân. Sau khi nhìn thấy quan viên Hình Bộ tới, nàng không hề cảm thấy bất ngờ.
Nghe xong câu hỏi của bọn họ, Diệp Tự trông như ngẫm nghĩ cẩn thận, hồi lâu mới trả lời: “Đúng vậy, công chúa Đồng Nhạc quả thật đã đến cung của bổn cung và đúng là đã uống trà ở đây. Có điều, dâng trà là đạo tiếp đãi khách của bổn cung, bổn cung cũng uống trà đó mà không có gì khác thường cả. Bổn cung cũng không biết tại sao công chúa Đồng Nhạc lại bị trúng độc.”
Câu trả lời như thế này nằm trong dự liệu của quan viên Hình Bộ nên bọn họ hỏi tiếp: “Xin hỏi nương nương có còn giữ lại nước trà, bã trà lúc đó không?”
Nghe thấy vậy, Diệp Tự mỉm cười, thần sắc vốn mang theo nét lạnh lùng giống như gió xuân lướt qua, khuôn mặt đoan trang cân đối trông như trẻ thêm vài tuổi nhờ nụ cười này.
Nàng cười đáp: “Đại nhân, ngài hỏi những câu này không cảm thấy hơi buồn cười sao? Bổn cung lại không biết công chúa sẽ bị trúng độc thì sao lại cố ý giữ lại nước trà và bã trà cơ chứ?”
Như thế chẳng phải là giấu đầu hở đuôi sao?
Quan viên Hình Bộ xấu hổ sờ lên mũi, cảm thấy mình đã hỏi một câu thật ngu xuẩn.
Nếu không có nguyên nhân đặc thù thì sao có thể giữ lại nước trà và bã trà?
Trông dáng vẻ trầm tĩnh nhã nhặn, yếu ớt của Thuần quý tần, quả thật không giống như người ra tay độc ác. Nhưng không thể “Trông mặt mà bắt hình dong”, rất nhiều người trong cung có vẻ ngoài hiền từ mà bụng dạ lại độc ác. Liên quan đến việc trọng đại nên quan viên Hình Bộ sẽ không bỏ qua bất cứ chút manh mối nào.
“Nương nương, xin hỏi giao tình giữa nương nương và công chúa Đồng Nhạc trước đây thế nào?”
“Bổn cung và công chúa Đồng Nhạc xưa nay không có giao tình gì. Nói thật, lúc nghe thấy công chúa đến cung Diên Hi, bổn cung cũng cảm thấy rất bất ngờ.”
“Vậy vì sao nương nương…” Quan viên Hình Bộ hỏi tới đây thì lập tức ngừng lời.
Diệp Tự liếc nhẹ ông ta một cái. Không biết quan viên này thật sự không biết hay giả vờ không biết mà cứ luôn hỏi những vấn đề buồn cười như vậy.
Công chúa đến thăm, nàng có thể từ chối sao?
Nhưng nàng vẫn nghiêm túc trả lời: “Nếu công chúa Đồng Nhạc tới thăm, bổn cung đâu có cái lý từ chối, để công chúa ở bên ngoài điện? Huống hồ, hoàng thượng cực kì thương yêu công chúa, bổn cung cũng muốn gần gũi hơn với nàng ta.”
Cả trong ngoài cung đều biết việc Vĩnh Chiêu Đế yêu thương công chúa Đồng Nhạc, những lời này của Diệp Tự cũng hợp tình hợp lý. Tuy nhiên, quả là công chúa Đồng Nhạc đã bị trúng độc sau khi uống trà ở chỗ nàng. Mối nghi ngờ này nhất thời không cách gì tẩy sạch được.
Cuối cùng, quan viên Hình Bộ chỉ nói: “Đã quấy rầy nương nương. Chuyện này còn có nhiều nghi vấn, về sau không tránh khỏi việc phải đến làm phiền nương nương. Xin nương nương thứ lỗi.”
Sau đó, quan viên Hình Bộ cũng cẩn thận tra hỏi Cầu Ân và An Nghi cô cô một lượt rồi mới rời khỏi cung Diên Hi.