Uông Ấn nhìn sang Diệp Tuy, hơi nheo mắt lại, trong đầu vẫn đang suy nghĩ đến đủ loại nguyên nhân bị mưu hại.
Hắn đã cưới cô gái nhỏ, có sự qua lại với nhà họ Diệp. Điều này tất nhiên đã trở thành nhược điểm trong mắt người khác. Hắn thừa nhận những người đó không nhìn nhầm. Hắn của hiện tại đã có người quý giá quan trọng, cũng có chuyện khiến hắn cảm thấy sợ. Cô gái nhỏ đúng là nhược điểm của hắn.
Điều duy nhất hắn sợ là cô gái nhỏ đang ở trước mặt mà thôi, chứ hắn không sợ đủ loại hãm hại vu khống kia.
Hắn nghĩ rất rõ ràng, thứ thật sự thúc đẩy những trò hãm hại này phát sinh, không phải bởi vì Diệp Tuy là nhược điểm của hắn mà là hai chữ “quyền lực”.
Đằng sau hai chữ này là hoàng thượng và thế cục trong triều.
Trong hai năm nay, thái độ của hoàng thượng đã có chiều hướng, hay thế cục trong triều đã bất giác có sự thay đổi mới khiến cho tâm tư quan viên trong triều dao động, kế tiếp là có rất nhiều sự hãm hại.
Diệp Tuy đáp lại ánh mắt của hắn, đôi môi mấp máy, cuối cùng vẫn nói ra nỗi lo lắng trong lòng: “Đại nhân, năm đó Đề Xưởng bị giội nước bẩn, bị gài bẫy, nhưng vẫn có thể lớn mạnh là bởi còn có hoàng thượng ở phía sau. Nhưng bây giờ… đã khác.”
Bởi vì hoàng thượng đã thay đổi thái độ.
Uông Ấn nhìn dáng vẻ này của Diệp Tuy, không kìm lòng được bèn đưa tay vuốt tóc của nàng, cười nói: “Không cần phải lo lắng, bổn tọa đã quen với chuyện thế này rồi. Chỉ cần Đề Xưởng vẫn còn, chỉ cần Đề Xưởng còn ở trong tay bổn tọa thì sự việc đều có thể giải quyết được.”
Hắn vuốt nhẹ tay nàng, khóe môi hơi nhếch lên: “Đúng là thái độ của hoàng thượng rất quan trọng. Nhưng… chỉ có ở trong tay bổn tọa mới có Đề Xưởng của ngày hôm nay.”
Uông Ấn nói một cách rất thoải mái, chỉ đang trần thuật một sự thật đơn giản. Nhưng sự mạnh mẽ và tự tự tin trong lời nói lại không thể coi nhẹ.
Thứ tự tin mạnh mẽ này trộn lẫn với sát khí nhàn nhạt trên người hắn vậy mà lại có... có sự tuấn mỹ rung động lòng người.
Bấy giờ, Diệp Tuy phát hiện ra trái tim mình trở nên rối loạn không đúng lúc. Nàng đang định nói gì đó để che giấu sự bối rối thì chậm chạp nhận ra ngón tay của Uông Ấn đang lưu luyến bên mép tóc mai của nàng, thỉnh thoảng còn quẹt qua gò má nàng.
Nàng hơi điều chỉnh hơi thở, sau đó giữ bàn tay trên mép tóc mai của mình lại, chỉ cảm thấy chạm vào một sự ấm áp khiến nàng không kìm được mà nhướng môi cười.
Nàng nhìn thẳng vào Uông Ấn, đôi mắt phượng long lanh, rồi gật đầu nói: “Đại nhân, thiếp tin ở ngài. Ngài nhất định sẽ giải quyết được những chuyện này.”
Ánh mắt Uông Ấn rơi vào bàn tay hai người đang xếp chồng lên nhau, khuôn mặt vẫn hờ hững, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy vành tai hắn hơi đỏ.
Uông đốc chủ mạnh mẽ và tự tin… lúc này lại đang ngượng ngùng.
Mùi thơm thoang thoảng của trà Diệm Khê vấn vít quấn quanh hai người, khiến cho đài Ấp Xuân có làn hương ấm dễ chịu khôn tả.
Bên ngoài mưa gió càng lớn thì càng hiện rõ bầu không khí đáng quý của nơi đây. Có thể giúp con người ta chống lại đủ loại gió mưa với thái độ kiên cường không phải nằm ở bản thân sự tàn bạo của mưa gió, mà là những ấm ấp bên ngoài mưa gió này.
Uông Ấn vốn không e sợ những sóng gió đó nên lúc này lại càng thong dong bình thản hơn.
Hồi lâu sau, Diệp Tuy mới buông tay xuống và nói: “Đại nhân, chị gái thiếp bị cuốn vào vụ việc công chúa Đồng Nhạc bị trúng độc, đây là liên hoàn kế. Thứ nhất là để đối phó với công chúa Đồng Nhạc, thứ hai là để đối phó với chị gái thiếp và Nhị Thập Nhất hoàng tử, thứ ba là để đối phó với đại nhân. Không thể không nói đây là một kế hay. Chính bởi vì như vậy nên thiếp cho rằng kẻ đứng đầu tội ác hẳn là nằm trong số các phi tần của hoàng thượng.”
Bắt đầu từ khi Trưởng công chúa bị trúng độc thì liên hoàn kế này đã bắt đầu hoạt động. Mặc dù phía sau nó còn liên đới đến Diệp Tự và Uông Ấn, nhưng mục tiêu ngay từ đầu chính là Hữu Tàng trong cung.
Muốn giải quyết sự việc thì phải bắt đầu từ ngọn nguồn.
Chỉ cần có thể xác định cuối cùng ai sẽ quản lý Hữu Tàng thì có thể suy đoán đây là kế hoạch của người nào.
Uông Ấn gật đầu, đồng ý với quan điểm của Diệp Tuy: Nhiều cành lá vướng víu như vậy, cuối cùng vẫn phải trở về thân cây, phải tìm ra ai là người muốn có được Hữu Tàng trong cung.
Lúc trước hắn và Diệp Tuy đã suy đoán và đưa ra kết luận, các phi tần trong cung và các vị công chúa đã trưởng thành là những người có khả năng chấp chưởng Hữu Tàng nhất. Sau đó, công chúa Đồng Nhạc được hoàng thượng rất yêu thích bị trúng độc. Điều này đã chứng minh cho suy đoán của họ.
Xem ra, người đứng đằng sau cũng biết việc công chúa Đồng Nhạc có cơ hội quản lý Hữu Tàng nên mới ra tay đối phó với nàng ta.
“Thế nhưng công chúa Đồng Nhạc chỉ bị trúng độc mà thôi, vẫn chưa mất mạng. Nếu hoàng thượng thương xót công chúa thì vẫn rất có khả năng sẽ giao Hữu Tàng cho nàng ta.” Diệp Tuy chỉ ra chỗ sơ hở trong đó.
Người làm công chúa Đồng Nhạc bị trúng độc thật sự muốn khiến nàng ta không còn tư cách chấp chưởng Hữu Tàng, hay là đang giúp nàng ta có được tư cách đó?
Diệp Tuy lại một lần nữa nghĩ tới công chúa Đồng Nhạc. Mẫu phi của nàng ta mất sớm, nàng ta giành được sự yêu thích của hoàng thượng bởi tính tình hồn nhiên khéo léo của mình. Đồng thời, quan hệ giữa nàng ta và Vi hoàng hậu cũng rất tốt. Không thể nói là quan hệ, mà nên nói là nàng ra rất nịnh bợ Vi hoàng hậu.
Tuy rằng Vi hoàng hậu cũng có con gái, nhưng bởi vì công chúa Nguyên Khang là người ngây thơ lại đơn giản nên không được hoàng thượng thích.
Có một số việc cần phải do một vị công chúa thông minh linh hoạt đảm nhiệm.
Bởi vậy, Vi hoàng hậu cũng rất coi trọng công chúa Đồng Nhạc.
Trước khi Vi hoàng hậu chưa sinh được Thập Bát hoàng tử, đúng là công chúa Đồng Nhạc đã mang lại rất nhiều lợi ích cho bà ta.
Mối quan hệ giữa công chúa Đồng Nhạc và Vi hoàng hậu rất tốt, vậy việc nàng ta đến cung Diên Hi có sự gợi ý của Vi hoàng hậu hay không?
Trưởng công chúa bị trúng độc, Hữu Tàng trong cung, chị gái của nàng, Nhị Thập Nhất hoàng tử, Uông đốc chủ đều xâu chuỗi lại với công chúa Đồng Nhạc.
Xâu chuỗi này không phải thủ đoạn bình thường.
Công chúa Đồng Nhạc sắm vai gì trong chuyện này?